Chương 21: Một tiểu lâu la cũng dám cùng gia khiêu chiến

Tả Thiệu Yến sau khi

rời

đi trực tiếp đi

thư

phòng, thư

phòng của

gã ta là

dựa theo quy cách của thư

phòng Tả

lão gia mà

xây

dựng,

ba mặt tường to chính là

những giá

sách

lớn,

hơn

một nửa số

sách

bên

trong

đều

đã xem qua, nhưng gã

ta rất mơ

hồ,

cả ngày đọc sách lại

có tác dụng gì?

Chẳng

lẽ

muốn

học phụ

thân gã

ta,

người đến

trung

niên vẫn



một

nho sinh ăn không

ngồi

rồi,

suốt

ngày

cùng đám văn

nhân

cùng

một

chỗ

chơi gái du

ngoạn,

tậnhưởng phong

hoa

tuyết

nguyệt?

Cả đời đều phải

trải qua

cuộc sống

như vậy,



tacần gì phải đọc sách?

Luyện

chữ

làm gì?

Thi

làm gì?

Sản nghiệp

tổ tiên Tả gia

giàu

có,

cũng

có không ít đồng ruộng phì nhiêu cửa hàng thịnh vượng,

trong

vòng

ba đời không lo ăn

mặc,

vậy gã ta

đọc sách đến cùng là

vì cái gì?

“Bịch!” Tả Thiệu Yến đem

tất cả sách giấy và

bút mực ở

trên

bàn

hất đổ xuống đất,một cước đạp ngã

bình cao cổ

hai

tai cách gã

ta gần nhất.

“Đại gia,

làm sao vậy?” Một nha

hoàn dáng người yểu điệu đẩy cửa

tiến vào,

chính là Tử Trúc mà Tả Thiệu Khanh

từng gặp,

nàng sợ

tới mức

hô một

tiếng: “Gia,

ngài

tức giận cũng không

thể cầm

bình

hoa

trút giận.

Đây chính là đồ mà phu nhân vất vảtìm được.”

Tiết

thị vốn muốn đem nha

hoàn

này

ban cho con trai cả

làm thông

phòng, nhưng Tả

Thiệu Yến

cố kị mặt

mũi

thê tử nên

không lập

tức

thu vào làm thϊếp, chỉ là

đem

người

đặt

ở thư

phòng làm

nhất

đẳng

nha

hoàn.

Tiết

thị căn bản là

xem thường

đại

tức phụ vốn là

con gái của tri

huyện, nhưng Tả Thiệu Yến còn

muốn

mượn

thể

diện

thê tử ở nha môn làm

chức

quan

chủ

bộ.

Cũng

chỉ



chức quan

cửu phẩm

như vậy,

người đứng

trên

triều đình

mới sẽ khôngchú ý

tới,

nhưng gã

ta

lại

chỗ

nào



thể

cam

tâm

cả đời ở địa phương

nhỏ bé

nàylàm

chức

chủ bộ

nho

nhỏ?

Lửa giận trong

lòng

dần dần dâng lên, Tả

Thiệu Yến

kéo

cánh

tay của Tử

Trúc, đem

người dùng sức

đặt

ở trên bàn

sách, thô

lỗ xé rách quần áo

của nàng.

“Gia…”Tử Trúc

trong

lòng vui vẻ,

hai

tay dùng

chút sức đẩy

ngực Tả Thiệu Yến,

một bộ

muốn

cự

tuyệt

lại

ra vẻ

mời

chào,

rất

nhanh

trong

thư phòng

liền vang

lên âmthanh da^ʍ

loạn

rên

rỉ.



Dưới bóng đêm,

một

thân ảnh vội vàng

lảo đảo

hướng về phía sau

thư viện

chạy

tới,xem



thái



nữ

tử,

chỉ

thấy

nàng

chạy ba bước

lại quay đầu

lại,

thần

thái khẩntrương,

cuối

cùng

hoảng

hốt

chạy bừa vào

một

con đường

nhỏ

tĩnh

mịch.

Tả Thiệu Khanh

uống

xong

nửa chén canh gà, sờ

lên

dạ dày ấm

áp, thỏa mãn thở dài, sau

đó nghe La Tiểu Lục

oán

trách

nói

dông

dài:

“Trước đây

khi

gia vừa bị

thương, vυ" Liễu không ít

lần

đi phòng bếp cầu tình, để

cho

phòng

bếp

hầm canh cho ngài lót dạ,

kết

quả người

ta chả thèm quan tâm

chúng ta,

hiện

tại

đại gia nói một

câu,

liền

cứ như vậy làm

một

bát canh gà, thật đúng là…”

Tả Thiệu Khanh

biết

rõ nó

muốn

nói

cái gì, đơn giản là

đồng

nghiệp không đồng mệnh: “

Trong mắt

hạ nhân Tả phủ, toàn bộ

Tả gia tương lai đều

là của đại ca,

bọn

họ dám đắc

tội

gã ta

sao?

Ngươi lúc

trước không phải cũng như thế

sao?” Nếu

không như

thế

nào Tiết thị lại đặt

một

quân

cờ ở

trước

mặt

y chứ?

La Tiểu Lục cà

lăm cường

điệu

nói:

“Gia,

nô tài là

bị ép buộc.”

“Được rồi,

đừng nói nhiều nữa,

giúp

ta đem nửa chén canh gà còn lại giấu cho

tốt.” Tả Thiệu Khanh đứng dậy phủ

thêm một chiếc áo choàng,

xung quanh cổ áo là một vòng lông

thỏ

trắng,

đem

toàn

bộ cằm y đều che kín.

La Tiểu Lục trong lòng khó chịu, Tam gia

này

cũng

thật

không

dễ dàng,

dưỡng

thϊếp thất ở bên ngoài còn phải ăn

đồ thừa của bản thân để lại,

vị bên ngoài kia cũng không dễ

dàng, dính vào

ai không

được

lại muốn dính vào Tả

tam gia.

Tả Thiệu Khanh

không

để ý

đến

việc

để cho Lục

tiểu

công

gia

uống

nước

miếng

của

mình,

chỉ

là nghĩ thầm, hôm nay không thể chuẩn bị

gà quay cho hắn, mang nửa chén canh gà

cho hắn cũng không tính là vi

phạm

mệnh

lệnh

của hắn đi?

Đội gió đêm đi

ra

ngoài,

Tả Thiệu Khanh vẫn

như



chọn

con đường

nhỏ vắng

lặngnhất

mà xuất phủ,

lúc đi qua

ao

hoa sen ở

hậu viên bỗng

nhiên dừng bước: “Ai ở

chỗ đó?”

Một bóng đen xa

xa chạy đi, Tả

Thiệu Khanh bước lên phía trước chặn đường,

nếu có người biết rõ

Tam

gia của Tả

gia

không

chỉ

không

có bị thương còn nửa đêm

chuồn ra

khỏi

cửa,

chỉ sợ ngay cả

Tả Uẩn Văn

cũng

sẽ không

bảo vệ y.

“Ah…A…” Bóng đen vừa phát ra

tiếng

thét chói

tai ngắn ngủi đã

bị Tả Thiệu Khanh

bịt miệng lại.

“Tử Trúc?” Tả Thiệu Khanh

còn

tưởng

rằng



nha đầu không

hiểu

chuyện

nào,không

nghĩ

tới vậy

mà ở

chỗ

này đυ.ng phải kẻ

thù

cũ,

nha

hoàn

này

năm đó

cũng vũnhục y không ít,

còn



một

con

chó bên

người Tiết

thị.

“Hơn

nửa đêm,

ngươi ở

chỗ

này

làm gì?” Thân

thể dựa vào quá gần,

thế

cho

nên Tả Thiệu Khanh



ràng

ngửi

thấy

mùi vị xạ

hương đậm đặc

trên

người Tử Trúc,

không khó đoán được

nàng

trước đó đã

làm

cái gì,

huống

chi

nữ

nhân

này quần áo

còn không

chỉnh

tề.

“Ô ô…”

“Ta



thể

thả

ngươi

ra,

nhưng

ngươi phải

cam đoan không

la

to.”

“Ô ô…” Tử Trúc gật đầu.

Tả Thiệu Khanh

lách

đến trước

mặt nàng,

cẩn thận đánh giá dị

trạng của

Tử Trúc,

dù cho đối

phương cúi đầu, y cũng thấy rõ tổn

thương trên mặt nàng, trên cổ

cũng

có vết nhéo, nhìn thân thể nàng run rẩy, tổn

thương trên người cũng quá nặng.

Tả Thiệu Khanh

con mắt híp híp, không nghĩ tới vị

đại ca kia

của

mình

có cái sở

thích

này,

ha ha…

đây không

phải

là đưa đằng chuôi đến cửa

sao?

Tử Trúc rất nhanh liền yên lặng, ngẩng đầu nhìn thẳng Tả Thiệu Khanh:

“Tam

gia không

phải

bị thương

sao?

Như thế nào nửa

đêm

chạy

đến nơi này? Nếu ta

nói cho phu nhân, Tam gia

sợ là không chiếm được thứ gì

tốt.”

“Ah?

Ngươi muốn như

thế nào nói cho



ta

biết?” Tả Thiệu Khanh đưa

tay ra nắm cằm nàng,

thưởng

thức khuôn mặt sưng đỏ của nàng: “Nói cho



ta

biết ngươi

bị người ngược đãi?

Nói cho



ta

biết Tả đại gia có

ham mê

bất

thường?”

Tử Trúc tròng mắt hiện lên một

tia

kinh

hoảng, tự

trấn

định

nói:

“Nếu

phu nhân biết rõ Tam

gia

cố ý

vu hại Nhị

gia,

Tam

gia càng thêm không

có kết cục

tốt.”

“Cho nên?”

“Đêm nay Tam gia coi như không nhìn

thấy nô

tài.”

Tả Thiệu Khanh

chậm

rãi buông

tay,

trên

khóe

miệng

giương cao, biểu lộ

chân

thành tha

thiết: “Đúng vậy, ta đêm

nay

xác thực chưa gặp ngươi.”

Nói

xong,

tại

lúc Tử Trúc chuẩn bị

mở miệng

liền

nhanh

chóng điểm huyệt đạo của

nàng, sau

đó đem người xách đến bờ

hồ.

“Ngươi

nói,

ngày

mai

nếu

mọi

người phát

hiện

thi

thể

của

ngươi

trong

hồ

thì sẽ

nhưthế

nào?

Tình

cảnh đó

nhất định

rất oanh động,

đến

lúc đó….ha

ha,

toàn bộ Tả phủthậm

chí

toàn bộ

mọi

người ở

trấn Vưu Khê

liền biết Đại gia Tả gia

có sở

thích đặcthù,



hội

tốt

như vậy

nếu

ta không

nắm

chặt,

còn không phụ

lòng

ta

một

lần

nữa sống

lại sao?”

Đồng

tử Tử Trúc

co

rút

nhanh,

không

thể

tin được

nhìn

thiếu

niên âm

tàn

trước

mắtchính

là Tả

tam gia

nhu

nhược



nàng quen biết,

bờ

môi

nàng

run

rẩy,

muốn kêucứu

lại phát

hiện

ra

chính

mình

một

chút

thanh âm

cũng không phát

ra được.

Không… nàng còn không muốn chết!

Tả Thiệu Khanh

thò tay nhẹ nhàng đẩy, sau đó

liền

nghe

được

một thanh

âm “Bịch”

vang

lên.

“Một

tiểu

lâu

la



cũng dám

cùng gia khiêu

chiến.” Tả Thiệu Khanh vỗ vỗ ống

tay áo,

ôm bình

nước ấm

trên

mặt đất đi

ra bên

ngoài phủ,

biểu

tình

trấn định vừa

rồi đẩy

người vào

trong

hồ giống

như không phải



một

người





một

tảng đá.

Kì thật ngay cả

bản

thân

Tả Thiệu Khanh

cũng

rất khϊếp

sợ, vào khoảnh

khắc

đem người

đẩy xuống,

y vậy mà

không

có một chút do

dự,

mạng

người

mất

trong

tay,

sớm

đã không cách nào kí©h thí©ɧ một chút gợn sóng.

Đi vào

trên

núi,

Tả Thiệu Khanh đem

canh gà

còn ấm đổ

ra,

đưa

cho Lục Tranh đangtỉnh dậy,

“Vãn sinh

hỏi qua đại phu,

thương

thế

trên

người

huynh đài không

nên dùng đồ ăn

cay khô

nóng,

canh gà

này vừa vặn,

ngươi

nếm

thử.”

Lục Tranh

buồn

bực không

lên tiếng

đem canh gà uống mấy

ngụm

liền

hết

sạch,

thịt

gà cũng ăn sạch sẽ,

Tả Thiệu

Khanh

biết

rõ nửa con gà

này chỉ có

thể

đem làm món ăn

khai

vị, vì vậy

tự giác cầm ra

bánh

nướng do

vυ" Liễu làm.

Bánh

nướng đại đầu,

phân

lượng đủ,

bản

thân Tả Thiệu Khanh

một bữa

nhiều

nhất ăn

hai

cái,

nhưng

nhìn bộ dáng

của Lục Tranh,

năm

cái bánh

nướng

này đoán

chừngcó

thể

một

lần đều ăn

toàn bộ vào bụng

của

hắn.

Sức ăn cũng quá

lớn

rồi.

Chẳng

lẽ người

tập võ đều

như

vậy?

Không

đúng, Tả

Thiệu

Khanh cũng được xem

như

là một nửa

quân

nhân, chỉ

khác

nhau

ở chỗ, người phía trước

là chiến thần danh chấn thiên

hạ, người

phía

sau chỉ là

tiểu

nhân

không có

tên tuổi trong

lịch

sử.

Gặm hết hai cái

bánh

nướng, Lục Tranh liền ngừng lại, đại khái là

ý thức được, một lần ăn

hết toàn bộ ban

ngày

phải

đói

bụng,

hổ lạc đồng bằng cũng chỉ có

thể ngoan

ngoãn

nằm

sấp.

“Ngươi

họ Tả?” Đêm

nay

lần đầu

tiên Lục Tranh

mở

miệng.

“Vâng.” Tả Thiệu Khanh

rủ xuống



mắt,

lông

mi

thật dài dưới ánh đèn

chiếu

rọi phác

họa

ra đường viền.

“Tả Hậu Thuần

là gì

của

ngươi?”

Tả Thiệu Khanh

lui về phía sau

một

bước,

trên

mặt

giả vờ biểu tình giãy dụa, nhỏ

giọng trả

lời:

“Là

tằng

tổ phụ của

vãn

sinh.”

Tả Hậu Thuần, là nhân vật

phong quan nhất gia

tộc

Tả gia, Tả

gia

hưng

thịnh

là do ông

ta,

bại vọng cũng do ông

ta,

có thể nói, thành cũng chết mà

bại

cũng

chết.

Lục Tranh

hiển

nhiên

cũng

không hề

bất ngờ, phụ thân của hắn

đã từng là đệ

tử của Tả

thái

phó,

nếu không

phải

là sau đó

Thái

tử không thượng

vị,

vang

vinh

của Tả gia

hiện

tại

vượt

xa không một triều thần nào có

thể

sánh

bằng.

Thấy

Lục Tranh

không

có biểu hiện căm thù, Tả

Thiệu Khanh ừ

ừ hỏi

một

câu:

“Còn

không

biết

cao

tính

đại danh?”

Lục Tranh

ngẩng

đầu,

khóe

miệng chậm rãi

ngưng tụ

thành

một

đường

cong

rất

nhỏ,

nếu như không phải Tả Thiệu Khanh luôn nghiên

cứu

nét mặt biến hóa của

hắn,

chỉ

sợ còn không phát hiện được.

“Ngươi không phải đã biết?”

Tả Thiệu Khanh

trong

đầu

“Oanh…”

một tiếng

nổ tung, tim đập mãnh liệt có

xu hướng rớt ra

ngoài, cả

người lạnh từ

đầu đến chân: “Ta…vãn sinh,

không

rõ ý

của

huynh

đài.”

Tả Thiệu Khanh

tay chân lạnh buốt,

cho dù bọc

áo choàng

vẫn

cảm thấy một trận gió lạnh tiến vào

cổ,

vì để

Lục

Tranh

có thể nhìn thấy hầu bao

vẫn

còn,

y còn

cố ý

đem

hầu bao đặt ở phía trên quần áo.

Tuy không

rõ Lục Tranh là

như

thế nào phát hiện, y

vẫn

là ngoan ngoãn

đem hầu bao đưa

tới

cho hắn, thầm nghĩ:

Chẳng

lẽ Lục Tranh đã phát hiện mảnh giấy viết trong hầu bao

không thấy thấy hả?