Chương 20: Chào buổi trưa đại gia

Giày vò

một

trận

như vậy,

hai

người đều

ra

một

thân

mồ

hôi,

Tả Thiệu Khanh

coinhư không

thấy gì,

tuyệt không

muốn

một

lần

nữa

lau

người

cho

hắn.

“Thi

hương sắp

tới,

vãn sinh ban

ngày sợ

là không

rảnh đến đưa

cơm

cho

ngài,

chonên…” Tả Thiệu Khanh ưỡn

ngực,

vẫn

là không



cam đảm

nói

ra để

cho Lục

tiểucông gia đói bụng.

Lục Tranh

không

hổ là đối

tượng mà

toàn

bộ dân chúng Đại Ương kính ngưỡng,

vậy mà đồng ý không

hề làm khó

dễ,

làm hại những suy nghĩ đã

chuẩn bị

sẵn trong

đầu Tả Thiệu Khanh đều không phát huy ra

công

dụng.

“Vậy…huynh đài

nghỉ

ngơi sớm

một

chút,

vãn sinh

tối

nay

lại đến.”

“Mang gà quay đến.”

Tả Thiệu Khanh

cười

híp mắt, vái chào, thái độ thành khẩn nói: “Vãn sinh trở về

trưng

cầu

ý kiến của

đại

phu một chút, dù sao

bản

thân

huynh

đài

bị trọng thương, trước mắt phải ăn

kiêng

mới

đúng.

Còn

muốn

ăn gà

quay? Hôm

nay

quyết

định

mang

màn

thầu

cho ngươi.”

Nếu hắn dám nhắc lại

loại yêu

cầu này, Tả Thiệu Khanh liền trực tiếp nói cho hắn

biết

gia

cảnh

bần hàn của mình, xấu hổ

vì trong ví tiền rỗng tuếch, dù sao

trước ngày hôm

qua,

sự thật xác thực là

như

thế.

Về phần ngân phiếu Tả nhị

gia

cho,

đây chính

là bí

mật

hai người

bọn họ ngầm hiểu lẫn

nhau, không nên để

người

ngoài biết.

Tả Thiệu Khanh

đợi nửa ngày không nghe thấy thanh

âm Lục Tranh, tập trung nhìn vào, người

nọ vậy mà

hai mắt nhắm lại, không hề để

ý bên

người còn

có một người đang đứng.

Tả Thiệu Khanh

kì thật không sợ Lục

Tranh có

yêu cầu, hắn đưa ra

yêu cầu càng nhiều thì càng thiếu nợ mình nhiều, tuy trong lòng không

thoải

mái,

nhưng vẫn

là liệt kê từng khoản vào trong danh sách, tương

lai phải đòi trở về.

Loại

thái

độ này của

Lục

Tranh

phải

tính

toán

như

thế nào? Đây là

thấy

bản

thân

mình

không

thể

thỏa

mãn yêu cầu của

hắn

sao?

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng

tràn

đầy

oán niệm:

Tính

cách

như vậy khó trách sẽ

bị người

hãm hại đến tận

đây.

Vô cùng lo

lắng

trở

lại Tả phủ, Tả

Thiệu

Khanh lại

bảo

La Tiểu Lục chuẩn bị

một

ít nước ấm, thừa dịp

vυ" Liễu còn chưa thức dậy trước thoải mái rót nước nóng tắm

một

cái.

Ngủ đến buổi trưa mới thức dậy, Tả

Thiệu

Khanh liền sai

La Tiểu Lục đi

mua

đồ, đồ ngày hôm

qua

mua tuy nhiều nhưng

lại chưa đủ, ít

nhất

y nên chuẩn bị

cho

Lục Tranh

một cái ống nhổ, nếu

không lúc

mình

không ở hắn muốn đi

xí thì phải làm sao?

La Tiểu Lục

trải qua

một đêm

trầm

tư,

đã

nhận định

chủ

tử

nhà

nó đích

thị

là ở bênngoài

nuôi

thϊếp

thất,

nếu không

như

thế

nào

mỗi

ngày

mua

những đồ gia dụngnày?



cũng không suy

nghĩ,

những bộ y phục vớ giày





mua về kia,

thϊếp

thấtcó

thể

mặc được sao?

Vừa ra khỏi phòng, La Tiểu Lục

cùng

với

đại gia Tả

gia

đυ.ng

phải

mặt đối mặt, nó

nhanh chóng hành lễ, nói: “Đại gia

chào

buổi

trưa.”

Lúc Tam gia còn

chưa

có biến thành

bộ dáng đức hạnh như

hiện

tại,

người La

Tiểu

Lục sợ nhất chính là

đại

phu nhân và đại

gia,

người phía trước luôn làm cho

nó toàn thân căng cứng,

người

thứ

hai thì làm cho

nó toàn thân sởn hết cả

gai ốc.

“Không ở

trong phòng chăm sóc chủ

tử của ngươi,

đây là chạy đi đâu?” Tả Thanh âmtrầm

thấp của Thiệu Yến vang lên

trên đỉnh đầu nó.

La Tiểu Lục

con

ngươi đảo

một vòng: “Bẩm Đại gia,

Tam gia

nói

muốn ăn gà quay ởlầu Đức Thắng,

để

cho

tiểu

nhân đi

mua.”

“Loại đồ vật này

hiện

tại y có

thể ăn sao?

Không cần đi,

để cho phòng

bếp

hầm gà mái cách

thủy mang đến.” Nói xong không

hề quan

tâm gã sai vặt này

bước vàotrong phòng.

À?

La Tiểu Lục khẩn

trương

ngẩng đầu,

chỉ

nhìn

thấy bóng

lưng xoay

người

của Tả đại gia,

trong

lòng phát khổ: Sớm biết

như vậy không

nói đi

mua gà quay,

nói

mua quả



thì

tốt

rồi.

Bước

chân dưới

chân



nặng

như

trì,

đi đến phòng bếp

truyền đạt

lời Đại gia

căn dặn

mới

thấy

chết không sờn quay

trở

lại

tiểu viện.

Tả Thiệu Khanh

đem động tĩnh ở

bên

nghe

toàn

bộ, đợi Tả

Thiệu Yến

tiến

vào

lập tức giãy dụa muốn xuống giường:

“Đại

ca như thế nào

đến

đây?”

“Đừng nhúc nhích!

Ngoan ngoãn nằm ở

trên giường.” Tả Thiệu Yến

bước nhanh đi đến

bên giường,

dìu Tả Thiệu Khanh quay

trở lại

trên giường.

Tả Thiệu Khanh

vốn cũng chỉ là

làm

bộ, thuận

thế tựa ở

trên

đệm mềm mại, bụm lấy

miệng vết

thương ho

khan

hai

tiếng: “Đại ca

không

cần

đến đây, đại phu nói, qua

hai

ngày

nữa có thể

xuống giường đi lại

rồi.”

Tả Thiệu Khanh

ban đầu tính toán là

nằm

chết

dí ở

trên

giường cho

đến

trước

khi

thi hương,

nhưng bây

giờ

sự tình có

biến, y cũng không

thể mỗi ngày chờ đến

giờ

Tý qua đi

mới đi chăm sóc

Lục

Tranh, vì

vậy để cho

lão

đại phu sửa lại

miệng, nói là

lại nghỉ ngơi thật tốt qua hai

ngày là đủ.

“Nhìn đệ sắc

mặt

tái

nhợt,

vẫn



ngoan

ngoãn

nghỉ

ngơi

nhiều

hơn

một

chút,

miễncho

ngày sau

lưu

lại bệnh

căn.”

Tả Thiệu Khanh

cảm động nhìn gã ta:

“Đa

tạ đại ca.” Y nói đến đây, trên mặt

lộ ra nét

mặt

u sầu: “Qua ít

ngày

nữa là thi

hương rồi, cũng không biết thân thể này

của

đệ có

thể

hay không

chèo

chống

đến

lúc thi hương chấm dứt.”

Thi hương

phân

tứ thư ngũ

kinh, nghị chương,

ba trận thi phú, mỗi

trận

thi

ba ngày, rất nhiều học sinh không đủ sức

chịu

đựng

và thể lực không tốt đều

té xỉu ở

trong

phòng.

Tả Thiệu Khanh

mẫn cảm phát hiện, lúc nhắc đến đề

tài này ánh mắt

Tả Thiệu

Yến chợt lóe lên tia

tối

tăm phiền

muộn.

Cũng

phải, đại

ca của y

năm nay cũng sắp hai

mươi, trúng cử

đã năm năm, nhưng không

cách

nào vào kinh đi

thi,

đầy

bụng

kinh

thư lại không có đất

dựng

võ,

cái này như thế

nào

khiến

cho

gã ta

cam

tâm?

Cũng khó

trách về sau Tả Thiệu Yến vì

tiền đồ

mà dùng bất

cứ

thủ đoạn

tồi

tệ

nào,thật sự



những

năm

này buồn bực

thất bại,

đem sự kiên

nhẫn

của gã

ta

tiêu

hao sạch sẽ.



ta

lúc

trước



thể

nhẫn

tâm

như vậy,

đời

này,

cũng đừng

tự

trách

mình

lòng dạ độc ác,

Tả Thiệu Yến,

ở kiếp

này

ngươi

nhất định

cùng quan

trường vô duyên

rồi.

“Đệ còn

trẻ,

vẫn là

thân

thể quan

trọng

hơn,

cho dù qua

ba năm nữa cũng mới mười sáu,

không gấp.”

Tả Thiệu Khanh

khóe

môi nở ra

một nụ cười sáng lạn, tựa

như

một thiếu

niên

nhận

được

sự quan tâm của

trưởng bối, thân mật nắm

tay

gã ta: “Đại ca

nói rất đúng, phu tử

chỉ

là để

cho

chúng

đệ đi thi

thử,

kết

quả như thế nào

cũng

không trọng yếu.”

Đợi

thi

hương

chấm dứt,

y sẽ

cho Tả gia

một kinh

hỉ,

cử

nhân

trẻ

tuổi

nhất Tả gia dĩnhiên



thứ

tử không được sủng ái,

đến

lúc đó biểu

lộ

của Tiết

thị

nhất định

nhìn

rất đẹp.