Tả Thiệu Khanh
khống
chế
độ mạnh yếu dưới tay, sợ
dùng
sức một cái liền đem
kim
kê tương lai làm cho
tàn,
chỉ
có điều tất cả
miệng
vết
thương lớn
nhỏ
trên
người
Lục
Tranh
quả
thực
nhiều, có
mới có cũ,
máu
thịt
dính
kết trên làn da, phí
hết
sức lực y
mới dọn dẹp sạch sẽ.
Lúc
lau đến
nửa
người dưới Tả Thiệu Khanh
hơi khó xử,
quần dài đã bị
cởi,
hai
cái đùi
cũng bị
lau sạch sẽ,
nhưng phía
trên,
y
có phần không
ra
tay được.
Y khẽ
cắn
môi,
thầm
nghĩ:
Đều
đến một bước này rồi, cũng không kém một
bước
kia:
“Đắc
tội.” Tả
Thiệu
Khanh cởi
tấm
vải cuối cùng trên người
Lục Tranh,
hô hấp lập tức
cấp
bách.
Y tận
lực
khống
chế
ánh mắt không được rơi trên thứ đồ
vật kia, dùng tốc độ
nhanh nhất lau
một
lần,
sau đó mặc
quần
lót
mới mua cho hắn, mới
thở
ra một hơi
thật
dài.
Lúc bản
thân để
cho gã sai vặt
hầu
hạ
tắm
rửa không
có
cảm giác xấu
hổ,
nhưng đốitượng đổi
thành Lục Tranh,
vậy
mà
cảm giác giống
như y đang bị
chiếm
tiện
nghi.
Toàn
bộ quá trình Lục Tranh đều trầm mặc
nhìn, nên
nhấc
chân
liền
nhấc
chân, nên
giơ
cánh
tay liền giơ cánh tay, hoàn toàn đem Tả
Thiệu
Khanh trở
thành thϊếp thân sai vặt
của
mình.
Đổi dược
cho
miệng vết
thương
của
hắn,
Tả Thiệu Khanh
lại
hầu
hạ đem quần áomặc
cho
hắn,
mặc xong
mới phát
hiện quần áo quá
nhỏ
cũng quá
ngắn,
tuy dặn dò La Tiểu Lục
mua
theo dáng
người
của Tả Thiệu Yến,
nhưng
hiển
nhiên vị gia
nàythân
hình
có
tính áp bách
hơn.
“Huynh đài chấp nhận mặc đi,
đợi mấy ngày nữa có
thể xuống giường vãn sinh mang chút quần áo đến.” Dù sao đều là nằm
trên giường,
nhỏ
hay không nhỏ cũng không quan
trọng.
Lục Tranh
không
nói
chuyện, chỉ là
lông
mày cau lại tỏ
rõ sự
bất
mãn của hắn, lại cũng không quá khó
xử Tả Thiệu Khanh,
cái này khiến cho ấn
tượng của
Tả Thiệu
Khanh
đối
với hắn có
chỗ
chuyển biến tốt
đẹp.
Tuy y
hạ quyết
tâm đem vị
gia
này hầu hạ
tốt,
để lại ấn
tượng tốt
với
hắn,
cũng
không
có nghĩa
là Tả
Thiệu Khanh sẵn lòng làm
trâu
làm
ngựa
cho hắn sai khiến.
Đem đồ vật
mang đến đơn giản sắp xếp
một
chút,
Tả Thiệu Khanh
mệt
mỏi đến độ eo
cũng không đứng
thẳng được,
những việc
làm
của đời
trước
cộng
lại
cũng khônglàm
nhiều
như
hôm
nay,
hầu
hạ
người
này
thật không dễ dàng.
“Gia muốn đi nhà xí.”
Đi
nhà xí?
Làm sao đi?
Tả Thiệu Khanh
trừng
lớn
đôi mắt kinh hãi quét nhìn nửa
người dưới của
Lục
Tranh: “Cái này…làm sao
bây
giờ?”
Giúp
đỡ ăn uống, y
chỉ nghĩ đến hai cái
trước, lại quên đi
hai hạng mục đau khổ
phía
sau.
Lục Tranh
bình
tĩnh
nhìn
y thời gian nửa
nén
hương, xác
định
Tả Thiệu
Khanh
sẽ không
giống
như
gã sai vặt
bưng
tới
ổng nhổ cho mình, đành phải dùng cánh tay trái không bị
thương chống đỡ thân thể
chậm
rãi
ngồi
xuống, vén
chăn
lên,
di chuyển một
chân
chậm
rãi xuống
giường.
Tả Thiệu Khanh không
biết
động
tác
như vậy của hắn
phải
nhẫn
nại
bao nhiêu
đau đớn, năm đó
mình
cũng
từng
chịu
loại
thống khổ
kinh mạch
đi ngược
chiều, nam
nhân
trước mắt
này
thương thế
tuyệt đối
không nhẹ
hơn
y khi
đó.
Nhưng
Lục
Tranh
cũng
chỉ
lay động hai cái liền ổn
định
thân
thể,
khuôn
mặt
tuấn
tú vốn dĩ
không
có huyết
sắc lại càng tái nhợt hơn, trên trán cũng bởi
vậy
mà đổ
mồ hôi.
Không
có
thời gian
nghĩ
nhiều,
Tả Thiệu Khanh
chạy
tới đỡ
lấy
người,
ý định đemcánh
tay
tinh
tế xuyên qua dưới
nách
của
hắn,
bất đắc dĩ
thân
thể không đủ
cao,
chỉcó
thể
hai
tay vòng
chặt eo
hắn,
miễn
cưỡng
chống để
nửa
trọng
lượng
thân
thể
hắn.
Lục Tranh
vẻ mặt khẽ
đổi,
cúi
đầu xuống,
ánh
mắt thâm thúy đánh giá nửa bên
mặt
của Tả Thiệu Khanh,
lầm bầm một câu: “Thực thấp.”
Sau đó nhón một
chân chậm
rãi
di chuyển
đi ra
ngoài.
Tả Thiệu Khanh
cúi đầu giả bộ
không
nghe
thấy, nếu
không y không
xác định chính
mình
còn có thể
tiếp
tục
chịu
đựng
việc
giàu
tính
khiêu
chiến này
không.
Ra cửa chính là
hoang sơn
dã lĩnh,
Lục Tranh
tâm tính cẩn thận, mượn ánh trăng quét một vòng hoàn cảnh chung quanh,
có chút kinh ngạc độ cao
của
gian
phòng
này,
từ nơi này, lờ
mờ có thể
trông thấy thị
trấn
nhỏ
dưới
chân
núi.
Trong
đêm
im ắng, tiếng nước chảy đặc biệt rõ
ràng, Tả
Thiệu
Khanh ánh
mắt
dao động nhìn chằm chằm vào một thân cây, trong đầu toàn là
hình
ảnh nhìn thấy trước
đó lúc lau
người cho
nam
nhân.
Da
thịt
màu
mật ong,
cơ bắp
căng đầy,
đôi
chân dài
thẳng băng
hữu
lực,
còn
có
cơ bụng
rắn
chắc…
trong
cơ
thể dấy
lên
một
luồng khô
nóng quen
thuộc,
Tả Thiệu Khanh oán
hận
nghĩ: Y
hiện
tại
mới
mười ba
tuổi,
nghĩ
những
thứ
này
có
thể
hay không
hơi quá sớm?
Y lúc
này
còn chưa ý
thức
được, vì
cái gì sau
khi
sống
lại,
y sẽ
đối với thân thể một
người nam
nhân
có phản ứng?
“Được rồi.” Lục Tranh dùng một cánh
tay sửa sang lại xong quần áo,
nhẹ nhàng véo vành
tai Tả Thiệu Khanh.
Chủ ý
là
nhắc
nhở Tả Thiệu Khanh
hắn xong viêc
rồi,
nhưng độ ấm và
cảm xúc
lưulại
trên
tay khiến
hắn dừng
lại
thêm
một
chút,
cảm giác
mềm
mại
nóng bỏng,
là
hắntrước kia
chưa bao giờ
nhận
thức.
“Này…ngươi…” Tả Thiệu Khanh
bỗng nhiên quay đầu lại,
trong mắt mang
theo đề phòng nồng đậm,
y cũng không quên
tính
hướng nam nhân,
chẳng lẽ
hắn đối với mình nổi lên
tâm
bất chính?
“Ngươi đỏ mặt.”
“…Nóng.” Một
trận gió
thổi qua,
Tả Thiệu Khanh rất không có
hình
tượng
hắt
hơi một cái.
“Ta
lạnh.”
Đợi Tả Thiệu Khanh dìu
hắn
trở
lại
trên giường,
đột
nhiên
nghĩ đến
một vấn đề: “Ngươi vừa
rồi
là dùng
tay
nào
mò
ta?”
Lục Tranh
đem một cánh tay có
thể động mà giơ
lên,
ở trước mặt y
quơ quơ.
Không biết
có phải
hay không
là Tả Thiệu Khanh ảo giác,
y
rõ
ràng
từ đáy
mắt
namnhân
nhìn
ra
một
chút vui vẻ,
phải biết
rằng Lục
tiểu
công gia
nổi danh
mặt
liệt giống
như
trình độ vũ kỹ
của
hắn,
không
người
nào
có
thể siêu việt giống
như vậy.