Editor: trucxinh0505
Cả ngày như vậy, cái gì cũng không làm, Lê Uyển cảm thấy so với cùng lão phu nhân chơi cờ còn mệt hơn, nàng cũng giống như Lưu thị, ở trong cung không gặp người có thể nói chuyện. Khi trở về, tới nhị cửa cung rồi, rất xa, Lê Uyển liền nhìn thấy bóng dáng Toàn An, hắn đứng ở bên cạnh người thị vệ, ánh mắt dừng ở cửa cung bên ngoài, thân mình hơi hơi cong, vừa thấy chính chính là đang đợi người, mà Toàn Bình giá xe ngựa cũng đứng cách đó không xa chờ, bên người có vài ánh mắt nhìn lại đây, Lê Uyển rũ đầu, nghĩ thầm đúng giờ Tần Mục Ẩn còn chưa có trở về, Toàn An đang đợi Tần Mục Ẩn.
Ra cửa cung, tìm kiếm thân ảnh Tử Lan, Toàn An đi lên trước, khom người thi lễ, “Phu nhân, hầu gia ở trên xe chờ người!”
Trong nháy mắt sắc mặt Lê Uyển đỏ bừng, lỗ tai đều đỏ, Toàn Bình đã thả ghế nhỏ, Lê Uyển nhìn trái phải, còn may, nhị cửa cung một vị thái giám tiến lên, đỡ nàng lên xe, trong xe tràn ngập mùi rượu nồng đậm, Tần Mục Ẩn nằm bên sườn cái đệm, mi giác nhíu chặt, nghe được động tĩnh, mở bừng mắt, sau đó lại nhắm lại.
Lê Uyển cau mày, tửu lượng Tần Mục Ẩn như thế nào nàng không rõ ràng lắm, chỉ là chóp mũi tràn ngập mùi rượu đại khái có thể đoán hắn uống khá nhiều, Lê Uyển dời qua, nâng chân hắn lên, đem giày hắn cởi ra, đặt hai chân lên cái đệm, sau đó, bưng trà ấm trên bàn đổ một ly trà, Lê Uyển đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, là trúc tiêm trà, có công hiệu tỉnh rượu, là Tần Mục Ẩn sớm gọi người chuẩn bị, thử kêu hai tiếng hầu gia, trong miệng hắn tràn ra một tiếng ừ rất nhỏ, nhẹ giọng trầm thấp, cùng ngày thường khác nhau rất lớn, quả thật là say rồi.
Lê Uyển ngồi vào một bên, tay nhẹ nhàng kéo đầu của hắn, lập tức, hắn liền mở bừng mắt, con ngươi sâu đen mê mang do say rượu, Lê Uyển dìu hắn ngồi dậy, cầm lấy chén trà đưa tới bên miệng hắn, “Hầu gia, uống chút trà, uống lên liền dễ chịu nhiều!”
Tần Mục Ẩn say rượu không gây nháo, yên ổn lẳng lặng ngủ, tới hầu phủ rồi, trời đã tối, trong phủ treo đầy đèn l*иg, xem đủ loại kiểu dáng đèn cung đình Văn Ninh cung, lại xem đèn l*иg cùng một kiểu, Lê Uyển cảm thấy có chút nhạt nhẽo.
Bất quá, thực mau nàng không chú ý những cái đó, cùng Toàn An đem Tần Mục Ẩn đỡ xuống xe ngựa, sáng sớm giúp Tần Mục Ẩn mát xa, tay lúc này như muốn rớt từng đoạn, cánh tay như không còn là của chính mình, đi hai bước, Toàn Bình đã quay xe ngựa trở lại.
“Phu nhân, để nô tài đi!”
Lê Uyển nhẹ nhàng thở ra, Tần Mục Ẩn say rượu cái gì cũng đều không quan tâm, nếu nàng đỡ Tần Mục Ẩn trở lại Họa Nhàn Viện. Tay nàng sợ muốn phế bỏ.
Lê Uyển đi thực mau, trở lại trong phòng thu thập một phen, mới ra cửa, Toàn An cùng Toàn Bình đầu đầy mồ hôi, Lê Uyển băn khoăn, “Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta đỡ hầu gia về phòng!”
Nội thất không phải là nơi Toàn An Toàn Bình có thể đi vào, hai người buông lỏng tay, toàn bộ trọng lượng cơ thể Tần Mục Ẩn đè lên trên người Lê Uyển, bước chân Lê Uyển không xong, thiếu chút nữa ngã qua một bên, nghiêng người đi rồi hai bước mới tạm ổn.
Đem người an trí ở trên giường, Lê Uyển đơn giản tắm gội một phen, trở lại trong phòng, giúp Tần Mục Ẩn thay đổi quần áo, lau chùi mặt cùng chân, nàng mới xoay người đi vào ngủ.
Trong lúc mơ ngủ, cảm giác có thứ gì ướt ướt dán lên da thịt, Tần Mục Ẩn ngủ thích trong bóng tối, Lê Uyển thích châm một chiếc đèn, nàng theo Tần Mục Ẩn, mới bắt đầu một thời gian đều không ngủ được, sau lại mới quen dần.
Bởi vậy, nàng nhập nhèm mở mắt ra, cái gì đều không nhìn thấy, bất quá, đích xác có cái gì đó gặm c.ắn mặt mình, nồng đậm mùi rượu làm nàng hồi thần, không xác nhận kêu một tiếng, “Hầu gia?”
Chính là, không có đáp lại, hô hấp phả vào mặt nồng đậm mùi rượu nói cho Lê Uyển, là Tần Mục Ẩn không thể nghi ngờ, trong bóng đêm không thấy rõ thần sắc hắn, ngay sau đó, Lê Uyển chú ý tới một đôi tay tháo bỏ quần áo nàng không có kết cấu, nàng mặc áo ngủ, bên dưới góc phải dùng dây thừng cột chặt, thử hai lần đều không cởi bỏ được, tay hắn theo quần áo luồng vào, xoa xoa trên da thịt mềm mại của nàng, lực đạo hắn lớn, Lê Uyển không thoải mái hừ một tiếng như tiếng muỗi ngâm, Lê Uyển ngượng ngùng nhắm mắt lại, thân mình không tự chủ run lên.
Nàng nghĩ muốn hắn, lại sợ hắn, Lê Uyển nghĩ, hắn con đang say, như vậy, hai người sẽ không nan kham.
Lê Uyển cảm giác tác loạn ở trên mặt, dần dần chuyển qua trên môi nàng, thân mình nàng mềm nhũn, nơi bị hắn li.ếm qua tê dại hơi ngứa, một loại cảm giác nàng chưa từng cảm nhận qua, giữa môi hắn đều là mùi rượu, Lê Uyển nhíu nhíu mi, không tự chủ duỗi đầu lưỡi nghĩ liế.m li.ếm, bỗng nhiên, hàm răng bị cạy ra, tiếng nức nở đều bị hắn đoạt đi.
Hô hấp đều rối loạn, tim Lê Uyển đập mạnh mẽ, trong bóng tối, nhảy thùng thùng phá lệ chói tai, nàng nâng dũng khí, vươn tay, cởi bỏ trung y hắn, bàn thay lướt qua da thịt bóng loáng khiến nàng khẩn trí đến lợi hại, may mà trời tối, sẽ không bị người nhìn thấy biểu tình trên mặt mình.
Đau đớn quen thuộc truyền đến, Lê Uyển nhịn không được ưm ra tiếng, chính là, thanh âm lập tức bị nuốt đi, đôi tay Lê Uyển lướt qua dưới nách ôm bờ vai của hắn, cảm nhận một lần lại một lần hắn xâm nhập vào mình, sau đó, ý thức Lê Uyển đều mơ hồ, chỉ có thể cảm thụ từng giọt nước nhỏ xuống trước ngực, hương rượu lưu môi làm lòng người say, cuối cùng trong nháy mắt Lê Uyển cũng mất đi ý thức.
Sáng sớm hôm sau, Lê Uyển tỉnh sớm, toàn thân thật đau, đặc biệt là hai chân, động một chút giống như bị chặt đứt lìa, nàng dùng chăn che đầu lại, ngửi được một mùi vị khác với mùi rượu, Lê Uyển lập tức cẩn thận suy nghĩ là cái gì, mặt đỏ tai hồng ló đầu ra, thật cẩn thận ngắm mặt người bên cạnh, liếc mắt một cái, trên tay hắn có vết tụ bầm, đó là tối qua hắn ấn đầu vai nàng bị nàng cào rách, hắn còn đang ngủ, khuôn mặt lộ ra mệt mỏi, mi đẹp giãn ra, trên môi dính một hai vết máu, chắc là bị nàng cắn, nàng đau, nàng khó chịu, nàng không chỗ ph.át tiết, chỉ có thể làm hắn đau như mình.
Tần Mục Ẩn đầu đau muốn nứt ra, mở mắt ra, đối diện một đôi ánh mắt chạy loạn, một đoạn ngắn chậm rãi trong đầu hắn hiện lên.
Da thịt nàng nhu mị, mềm mại không lớn không nhỏ, hai viên anh đào nho nhỏ cắn hắn, duỗi tay sờ sờ môi mình, quả thực, có hai nơi đã đóng vảy, lúc này, hắn mới chú ý trên tay mình đều là vết cào, từ mu bàn tay lan tràn tới cánh tay, hắn giật giật bả vai, cũng có cảm giác đau đớn mệt chết.
Hắn không tự chủ giơ giơ khóe miệng lên, trừ bỏ đau đớn, còn có một loại khác đó là kho.ái cảm thoả mãn, tối hôm qua, bên tai tiếng khóc không cao không thấp xin tha, cùng với sự lên án, Tần Mục Ẩn cúi đầu, nơi nào đó lại bắt đầu như diều gặp gió.
Trong đầu hắn nhớ rõ mỗi một chỗ chi tiết rõ ràng, hai chân nàng bám vào eo hắn, đôi ngực tròn trịa cọ xát ngực hắn, đôi tay đấm đánh ngực hắn khẩn cầu hắn nhanh lên, chậm một chút, trọng điểm là thanh âm nhẹ chút, còn có, cuối cùng, nàng cắn ở đầu vai hắn, hắn nhỏm dậy nằm trên, hai chân giật giật đầy hữu lực.
Nhịn không được, tầm mắt chuyển qua đôi tay nhéo góc chăn, trên mặt đỏ bừng còn giữ dư vị của Lê Uyển tối qua, tâm tư Tần Mục Ẩn vừa động, quen cửa quen nẻo chống thân mình, ức hϊếp nàng.
Hôm qua không có rửa sạch, Tần Mục Ẩn thì say, Lê Uyển thì mệt mỏi, mà lúc này, Tần Mục Ẩn lại muốn, Lê Uyển rõ ràng cảm giác được biến hóa, thân mình căng cứng, đáy mắt mờ mịt hơi nước, tiếng nói ách đến kỳ cục, “Hầu gia, đau!”
Hơi thở ấm áp thổi tới trên mặt Tần Mục Ẩn, dường như lướt qua da thịt hồng vũ, rung động lòng người, toàn thân len lỏi một cổ tê dại, gương mặt Tần Mục Ẩn thanh lãnh lúc hiện lên một biểu tình khác, độ.ng tình, Lê Uyển sắp khóc, nàng có thể cảm giác chỗ kia bị thương rồi, nếu lúc này lại, khẳng định liền…
Lê Uyển gương mặt năng đến lợi hại, đẹp mắt đào hoa bởi vì hơi nước càng thêm chọc người yêu thương, Lê Uyển nếu là biết nàng hiện tại biểu tình cỡ nào dẫn người mơ màng khó có thể tự khống chế, về sau sợ lại sẽ không lộ ra này loại biểu tình.
Tần Mục Ẩn hít sâu hai khẩu khí khống chế khô nóng đáy lòng, nằm trở về, trong đầu là mị nhãn nàng như tơ, biểu tình kiều nhu tận xương, tay Tần Mục Ẩn bắt lấy chăn, một hồi lâu mới hòa hoãn lại.
Khoảng thời gian trước vội đến lợi hại, sau hoa mai yến, Hoàng Thượng cho phép hắn nghỉ ngơi, có việc chờ sang năm lại nói, tuổi Hoàng Thượng chưa lớn lớn, thân thể cực hảo, trên triều đình có sổ con thượng tấu không ngừng nói lập Thái Tử, Hoàng Thượng không có nhẫn nại, qua năm không biết có bao nhiêu người muốn tao ương.
Nghĩ chuyện, Tần Mục Ẩn không vội vã rời giường, cũng không nóng nảy muốn đi thăm lão phu nhân, hiện tại, hai người bộ dáng thế này, Lê Uyển cũng không dám rời giường, đặc biệt giữa h,ai chân còn tàn lưu đồ vật của hai người.
Lại đợi mười lăm phút, người bên cạnh vẫn không động tĩnh, Lê Uyển vừa đau vừa khó chịu, nhịn không được đẩy đẩy Tần Mục Ẩn, nhắc nhở hắn, “Hầu gia, sắc trời không còn sớm nữa!”
Tần Mục Ẩn nghiêng thân mình, mắt nhìn đồng hồ cát trên bàn thờ, đích xác không còn sớm, chuẩn bị xốc chăn lên, hắn liếc mắt nhìn Lê Uyển một cái, tay duỗi đến bên ngoài lại thả vào trong chăn, chậm rì rì nói, “Không vội!”
Nàng nghĩ muốn đi Tĩnh An Viện, không biết vì sao, lần đầu tiên Tần Mục Ẩn được thoả mãn còn nghĩ muốn nữa, nàng làm sao bây giờ?
Lê Uyển khóc không ra nước mắt, con ngươi thực mau mờ hơi nước, nàng giật giật thân mình, muốn đứng dậy ngồi dậy đều khó khăn, Tần Mục Ẩn thấy nàng ninh mi, bộ dáng giống như rất khó chịu, xốc chăn lên ngồi dậy.
Sau đó, nghe được nàng kinh hô, quay đầu, hai tay nàng che đôi mắt, mặt đỏ thấu, khóe miệng Tần Mục Ẩn câu lên, ra vẻ hiểu lầm ý tứ nàng “Ngươi tối hôm qua sức lực thật không nhỏ, nếu là ngày mùa hè, Thừa Vương lôi kéo ta thi đấu, bị hắn thấy, sợ phải bị cười nhạo cả năm!”
Lỗ tai Lê Uyển đều đỏ, vừa rồi nàng căn bản không phải thấy vết cào trên lưng hắn, mà là, hắn đang lau chùi giữa.hai chân cho nàng, bất giác Lê Uyển liền kẹp lại. Vì quá gấp, cảm giác đau xé nhói lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Tần Mục Ẩn lau chùi xong rồi, bên trên có bãi vết bẩn màu trắng, tối hôm qua hắn càn rỡ, nàng bị thương không nhẹ, áp xuống, Tần Mục Ẩn nhặt quần áo trên mặt đất lên ném ở trên ghế, đi tủ quần áo tùy ý cầm một kiện quần áo, vén mành lên đi bên ngoài, Lê Uyển nỗ lực rất nhiều lần mới từ trên giường ngồi dậy, nàng nghĩ muốn xốc chăn lên lại nhìn bên ngoài lo lắng Tần Mục Ẩn lại đi vào, đành ngồi không nhúc nhích, chỉ chốc lát sau nghe được tiếng nước nhà kề, Tần Mục Ẩn trở lại.
“Ngươi trước nằm, ta đi nhà kề tắm gội, đợi lát nữa, Tử Lan cùng Tử Huân sẽ nâng thau tắm tiến vào, kêu các nàng hầu hạ ngươi!” Tần Mục Ẩn nhìn hai mắt nàng, lại đi tủ quần áo tìm một bộ quần áo hoàn chỉnh, đi nhà kề.
Sắc mặt Lê Uyển thẹn thùng, bị Tử Lan cùng Tử Huân nhìn thấy khẳng định bọn họ sẽ chê cười sau lưng nàng, nàng bắt kiện quần áo trên giường, xuống giường, khi đứng dậy đau đớn lại xuất hiện, không phải không thể chịu đựng, chính là lúc đi, cảm giác đau đớn xé rách làm nàng liền ngã xuống trên giường, nàng bị thương không nhẹ, trực giác cho Lê Uyển biết như vậy.
Tử Lan cùng Tử Huân vào nhà, Lê Uyển còn đang ngồi trước giường, hương vị trong phòng nặng, Tử Lan cùng Tử Huân không có kinh nghiệm, chính là, tối hôm qua thủ vệ khi nghe được động tĩnh bên trong, phu nhân khóc thút thít hồi lâu, trong tiếng khóc hỗn loạn cảm xúc khác, bà vυ" nghe xong cao hứng không thôi, Tử Lan liền đoán là chuyện gì.
Đem nước đổ vào thau tắm, Tử Lan tiến lên thỉnh an Lê Uyển, mặt mày tất cả đều là ý cười, “Phu nhân, nô tỳ hầu hạ ngài tắm gội!”
Tử Huân thả vào thau tắm cây thang nhỏ, Lê Uyển từng bước đi cực chậm, đi một bước, trên mặt nàng liền hồng một phân, khi ngồi trên cây thang khi, Lê Uyển nhịn không được đau phát ra tiếng, còn may, mặt Tử Lan cùng Tử Huân không đổi sắc, Lê Uyển có chút xấu hổ, thau tắm thêm cánh hoa, Lê Uyển ngồi ở bên trong, toàn thân thoải mái không ít.
Tắm rửa xong đã là hơn nửa canh giờ sau, Tử Lan cùng Tử Huân đem chăn đệm trên giường tất cả đều thay đổi, khi nàng thu chăn, ánh mắt Lê Uyển rơi xuống lạc hồng trên đó, ngượng ngùng không thôi, trừ bỏ chút màu hồng, còn thêm linh tinh vết bẩn màu trắng sữa, Lê Uyển vội vàng đem đầu trầm dưới đáy nước, nhớ tới nước là nàng dùng để tắm rửa, nói không chừng trong nước còn có hương vị của hai người, trồi đầu lên, kịch liệt ho khan.
Tử Huân cho rằng Lê Uyển bị sặc, xoay người, đi đến phía sau Lê Uyển, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, Lê Uyển cào Tần Mục Ẩn không nhẹ, nhưng là, Tần Mục Ẩn cũng lưu trên người nàng không ít dấu vết, Tử Huân nhìn da thịt xanh tím, vừa cao hứng vừa đau lòng.
Khi đi ra ngoài dùng cơm, Tần Mục Ẩn đã ngồi ở đó, Tử Huân đỡ nàng, từng bước đi nhỏ, Tần Mục Ẩn nhíu nhíu mày, không biết tối hôm qua khiến nàng bị thương trọng như vậy, phân phó Tử Thự bày lên bàn hai dạng thức ăn, Lê Uyển chú ý tới, là đầu bếp trong phủ làm đồ chua cùng bánh quẩy.
Tần Mục Ẩn đẩy ghế dựa bên cạnh ra, Lê Uyển ngồi xuống, cảm giác lại một trận đau, ngay sau đó, một chén canh gà đặt trước mặt, Lê Uyển nhìn xuống.
“Uống đi, tối hôm qua mệt không nhẹ, phải hảo hảo bồi bổ!”
Biểu tình Lê Uyển cứng đờ, đây là canh tối qua nàng phân phó đầu bếp hầm cả một đêm, Tần Mục Ẩn về có uống, phòng bếp biết nàng yêu cầu hầm chỉ một chén, tối hôm qua sau khi trở về nàng phân phó Tử Lan đi phòng bếp nói một tiếng đừng quên. Tần Mục Ẩn mệt đến không nhẹ cần phải hảo hảo bồi bổ, nàng đem chén đẩy đến trước mặt Tần Mục Ẩn, “Hầu gia uống đi, ta ăn bánh bao uống cháo liền tốt rồi!”
Tần Mục Ẩn đột nhiên gác chiếc đũa xuống, ném xuống một câu “Ta ăn no!” Liền đi nội thất.
Lê Uyển thở dài, đem chén lấy lại, miệng nhỏ từng ngụm uống, canh thêm nhân sâm, thiên ma, đương quy, cực kỳ bổ dưỡng, Tần Mục Ẩn để lại cho nàng không cần lấy cớ vụng về như thế, bất quá, tâm tình Lê Uyển thực tốt, nàng uống sạch sẽ canh gà đặc sệt.
Đi Tĩnh An Viện đã trễ, còn may, bên ngoài tuyết không có rơi, Lê Uyển phân phó lấy áo khoát nàng ra, đứng ở cửa, gió bắc rào rạt thổi tới trên mặt, Lê Uyển không cảm giác được lạnh lẽo, một đôi tay phủ thêm áo khoác lên vai cho nàng, Lê Uyển quay đầu, thấy Tần Mục Ẩn ăn mặc xong rồi, nhìn như cũng muốn ra cửa.
“Ta đi Tĩnh An Viện, ngươi nghỉ ngơi một hồi, ta sẽ nói cùng lão phu nhân!” Mày kiếm Tần Mục Ẩn hơi hơi giương lên, con ngươi quạnh quẽ phiếm ấm áp, Lê Uyển cầm lòng không đậu xem đến thất thần.
Tần Mục Ẩn cũng không đi, cũng nhìn nàng, Lê Uyển lấy lại tinh thần, thẹn thùng dời mắt đi, sắc mặt đỏ bừng nói, “Không thể không đi, đã nói muốn bồi lão phu nhân chơi cờ!”
Tính tình Lão phu nhân khá tốt, đối với nàng càng không lời gì để nói, nếu hai ngày nàng không đến, lão phu nhân liền sẽ nhắc mãi, bất đồng với Lâm thị lải nhải vô lý ngang ngược, lời nhắc của lão phu nhân như thái dương ngày xuân ấm áp, chiếu vào nhân tâm “Ngươi đừng tới, ăn tết, trong phủ muốn chuẩn bị lễ năm, ngươi nếu có tỷ muội tốt đến chơi thì nói đại quản gia một tiếng, đừng bởi vì thành thân liền xa cách, nhân sinh trên đời có một hai bằng hữu tốt thật không dễ dàng!”
Lão phu nhân là thấy nàng không ra ngoài xã giao, sợ nàng ở hầu phủ nhàm chán.
Trước khi vào cung Lê Uyển có nói hôm nay đi bồi bà, thuận tiện nói vài chuyện trong hội yến hoa mai, bộ dáng như vậy, đi đến, lão phu nhân cùng Giang mụ mụ liền có thể nhìn ra miêu nị trong đó, nghĩ đến ánh mắt Giang mụ mụ như đuốc hỏa, trong lòng Lê Uyển nhút nhát.
Liền lúc này, Tần Mục Ẩn đã ra nhà ngoài, Lê Uyển nhấc chân muốn đuổi theo đã bị Tử Lan kéo lấy, “Phu nhân, hầu gia cũng là vì suy nghĩ cho ngài!”
Cơm sáng hầu gia phân phó bỏ món cay độc đồ chua cùng bánh quẩy, sợ là hy vọng phu nhân sớm ngày hoài hài tử đâu.
Lê Uyển trở lại trong phòng, tìm một quyển sách, nằm ở trên giường đắp chăn, một chữ nhìn một chữ, buổi tối, Tần Mục Ẩn giảng giải chuyện xưa cùng nàng giống như rất quen thuộc, chính là, khoảng thời gian trước hắn cũng xem quyển sách này.
Tần Mục Ẩn giảng qua một lần, Lê Uyển liếc mắt một cái có thể nhìn ra ý tứ trong đó, bất quá, không nói được ví dụ thông thấu như Tần Mục Ẩn.
Lê Uyển không biết Tần Mục Ẩn cùng lão phu nhân nói như thế nào, Tần Mục Ẩn còn không có trở về Giang mụ mụ liền tới rồi, trong tay cầm một cái bình sứ hoa văn màu trắng, Lê Uyển muốn rời giường, bị Giang mụ mụ ngăn trở, “Phu nhân, ngài nằm đi, lão nô tới là đưa đồ vật cho lão phu nhân!” Nói, đem bình sứ đưa cho Lê Uyển, ánh mắt Lê Uyển lộ khó hiểu.
“Hầu gia nói ngài bị thương, đây là dược trị thương, đáng tiếc, ngọc đoàn tìm không thấy, lão phu nhân nói ngài trước dùng tạm, hôm nay liền đi cửa hàng lấy một cái ngọc đoàn về!” Mặt Giang mụ mụ ít có hòa ái, gương mặt hơi béo nụ cười nhạt.
Lê Uyển mơ hồ tiếp nhận, người đi rồi mới nhớ tới chưa hỏi Giang mụ mụ thuốc trị thương kia dùng như thế nào.
Tần Mục Ẩn trở về là buổi trưa, Giang mụ mụ đưa tới thuốc mỡ Lê Uyển không biết dùng, nằm cả buổi sáng, đau đớn trên người giảm bớt một ít, bất quá vẫn là không thoải mái. Mở mắt ra, Tần Mục Ẩn nắm bình sứ, vặn nắp bình ra tinh tế đánh giá.
Đầu Lê Uyển ong một tiếng, nhanh chóng đứng dậy muốn lấy lại bình sứ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng một mảnh, “Giang mụ mụ đưa tới, ta còn không biết dùng như thế nào, vô dụng thôi!”
Nàng không cần còn có một nguyên nhân, căn bản không biết dùng như thế nào, nàng bị thương bên ngoài, nhưng bên trong sợ là nặng hơn.
“Không biết?” Tần Mục Ẩn thấp thấp hỏi câu, Lê Uyển đỏ mặt gật đầu.
Lúc này Tử Lan vào nhà bẩm báo đồ ăn chuẩn bị xong rồi, tay đem mành xốc lên một nửa, Tần Mục Ẩn trầm giọng nói, “Trước đi ra ngoài, cơm trưa đợi lát nữa lại ăn!” Dứt lời, Tử Lan liền lui, ngoài mành không ai.
Tần Mục Ẩn ngồi ở mép giường, một tay đè hai chân Lê Uyển lại, cường thế nói, “Bôi dược rồi ra ngoài ăn cơm!”
Lê Uyển mơ hồ chớp mắt một cái, váy bị hắn cởi ra, Lê Uyển duỗi duỗi chân, cho rằng hắn lại muốn làm bậy, giãy giụa không thôi.
“Đừng nhúc nhích, bôi dược cho ngươi!”
Tần Mục Ẩn vươn ngón út, múc một ít thuốc mỡ trong bình sứ, Lê Uyển biết được ý đồ của Tần Mục Ẩn, không ngừng lui về phía sau, Tần Mục Ẩn duỗi tay, kéo thân mình nàng qua, nửa như mệnh lệnh nói, “Đừng nhúc nhích, thực mau liền hảo.”
Đầu tiên ngón tay nhẹ nhàng chà lau bên trong, Lê Uyển vừa xấu hổ và giận dữ, mặt chon trong gối, dược được bôi lên cảm giác mát lạnh, Lê Uyển không dễ chịu, đầu ngón chân chà dưới đệm giường.
Sau đó, động tác ngừng, nàng lộ ra đôi mắt, tay hắn ướt dầm dề, lại lấy thêm thuốc mỡ trong bình sứ, lúc này đây, ngón cái hắn đầy thuốc mỡ, Lê Uyển cắn môi, cảm nhận cổ mát lạnh kia càng sâu, sau đó, thế nhưng nàng nức nở ra tiếng, gương mặt Lê Uyển căng đến lợi hại, chỉ nghĩ Tần Mục Ẩn lau dược xong liền thôi.
Ai ngờ, tay hắn quấy một vòng, sau đó còn hướng ở bên trong, Lê Uyển nhịn không được củng đứng dậy, con ngươi thanh minh nổi lên tầng tầng nhu mỹ, bất quá, Tần Mục Ẩn chuyên tâm bôi dược không thấy được.
Lê Uyển cảm thấy Tần Mục Ẩn bôi dược xong rồi, hắn còn không ra, gương mặt Lê Uyển căng đến có mồ hôi mỏng, nhịn không được thúc giục, “Hầu gia, được chưa?”
Lời nói xuất khẩu mới phát hiện, thanh âm mơ hồ cùng tối hôm qua xin tha không sai biệt lắm, đột nhiên lúc này, Tần Mục Ẩn nhanh chóng rút về tay, mang theo động tĩnh cực đại, Lê Uyển đứng dậy đem chăn che mông mình kín mít, nàng thật sự muốn khóc, “Thϊếp thân không ăn cơm, hầu gia ăn trước đi!”
Lê Uyển cho rằng này đủ mắc cỡ, chờ thấy Giang mụ mụ cầm một con ngọc bổng thật nhỏ, lại đứng chỉ Lê Uyển cách dùng, Lê Uyển hận không thể tìm cái khe đất đi vào.
Còn may, Tần Mục Ẩn ở thư phòng, Lê Uyển đem đồ vật giấu ở phía dưới tủ quần áo, nàng bôi dược một lần, lại nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏi hẳn, muốn nàng dựa theo Giang mụ mụ dặn dò dùng cái đồ vật kia, Lê Uyển tình nguyện khôi phục chậm một chút.
Tần Mục Ẩn còn muốn bôi dược cho Lê Uyển, Lê Uyển chết sống không chịu, nói đã đỡ nhiều rồi, hỏi Tần Mục Ẩn chuyện lễ tết trong phủ.
Trong tay Tần Mục Ẩn còn cầm bình sứ, Lê Uyển chạy nhanh đoạt lại, cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.
“Ngày mai ta nói quản gia đem lấy tới, ngươi nhìn xem, nếu muốn sửa đồ vật gì, cứ nói cùng quản gia, hắn biết làm như thế nào!” Tần Mục Ẩn nằm ở trên giường, cân nhắc nàng nói đỡ nhiều rốt cuộc là thật hay giả.
Cuối cùng, Tần Mục Ẩn để nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày, tương lai còn dài, không vội trong chốc lát, cho nên, mới hỏi trong kinh Lê Uyển yêu cầu lui tới cùng người nào hay không, đem danh sách đưa cho quản gia, hắn sẽ chuẩn bị lễ.
Theo lý thuyết sự tình này trong phủ đều giao cho chủ mẫu làm, Lê Uyển nói chuyện này với Tần Mục Ẩn, trong lòng nàng toát ra một cổ khó chịu, đời trước nàng thực mau liền bắt đầu quản gia, đương nhiên, quản gia là hỏi lão phu nhân tới tay, lúc ấy, nàng nghĩ quản gia có quyền lợi, đề phòng về sau Tần Mục Ẩn nạp người tin tức cũng sẽ mau rất nhiều, phương diện chuẩn bị lễ năm nàng cũng không cần quan tâm, thậm chí còn trộm sửa danh sách mà Tần Mục Ẩn cấp cho Thừa Vương phủ.
Trong đó có mấy thứ đồ vật hiếm lạ, Lê Uyển cảm thấy Thừa Vương phủ cái gì cũng không thiếu, đưa đồ vật tốt đi đều là lãng phí, hơn nữa, Tần Mục Ẩn cùng Thừa Vương quan hệ tốt, sẽ không bởi vì chút lễ vật năm mà tổn hại giao tình hai người, nàng đem đồ vật quý báu thay đổi mấy thứ cấp cho Lê phủ cùng Lưu trạch ăn lễ.
Lâm thị được đồ vật tinh quý đương nhiên cao hứng, nói Lưu trạch gặp mặt phải cảm tạ nàng, tâm Lê Uyển hư vinh bành trướng, đi, Lâm thị muốn nói chính là thái độ nàng trông nom vương phủ giống nhau, hầu phủ cái gì cũng không thiếu, không cần thiết vì một chút lễ năm mà làm hỏng tình cảm hai người.
Nay nghĩ đến, đầu óc nàng thật sự bị lừa đá mới có thể giúp đỡ người nhà họ Lưu.
Qua tuần, Lê Uyển thấy được danh sách lễ năm cho Lê phủ cùng Lưu trạch, Lê Uyển cầm lấy bút, bỏ bớt mấy thứ trong đó, đối với lễ năm Lê phủ, Lê Uyển thực vừa lòng, giao cho quản gia, biểu tình quản gia bất biến, cũng không lộ ra nghi hoặc gì, Lê Uyển vừa lòng gật gật đầu.
Ngày hai mươi chín tháng chạp, Hạ phủ tới cửa, nói là đưa lễ cho lão phu nhân, Lê Uyển đối với cái nhìn của Hạ phu nhân, chột dạ khí đoản.
Mà Hạ phu nhân mang theo hai vị thiếu gia cùng một vị tiểu thư Hạ phủ tới, mục đích là mời lão phu nhân hỗ trợ giới thiệu nhân gia trong kinh thích hợp, Giang mụ mụ tới Họa Nhàn Viện nói nguyên nhân rõ ràng, Lê Uyển nhấp miệng không nói.
Nàng không rõ ràng lắm Hạ phu nhân tới là thật sự tìm kiếm trợ giúp, hay là nghĩ trả thù nàng.
Lê Uyển đổi xong quần áo, bên ngoài đột nhiên tuyết rơi, Giang mụ mụ chờ ở cửa, cũng bị tuyết thình lình rơi giật mình, Lê Uyển đi lên trước, đưa cho Giang mụ mụ cây dù.
Giang mụ mụ xoay người, nhìn nàng cười, không biết vì sao, Lê Uyển đặc biệt muốn khóc.