Đổng Kiện Lực sợ hãi trước lời nói của người kia: "Anh đang nói gì vậy?!"
Chân chó tỉnh dậy và tự tin tuyên bố: "Đúng thật, Trương ca nói đúng. Hôm qua, tất cả các cửa đều bị khóa và chỉ có ngươi mới có thể mở chúng ra một cách dễ dàng mà không để lại bất kỳ dấu vết nào!"
Đổng Kiện Lực hoảng sợ và cố gắng phản bác: "Tôi không phải kẻ gϊếŧ người. Tối qua, tôi đã ở trong phòng suốt cả đêm và vợ tôi có thể xác nhận điều đó. Xin đừng nói những điều vô căn cứ như thế!"
Chân chó ngay lập tức đuổi theo và nói: "Anh và vợ anh đã xác nhận rằng điều đó là sự thật. Nhưng không phải hai người đã quyết định hy sinh để bảo vệ đối phương và tìm lại đứa con của mình sao?"
"Chính xác, chỉ có anh mới có thể mở được cửa phòng ở đó! Anh có phải là kẻ gϊếŧ người không?"
"Không, tôi không phải kẻ gϊếŧ người!" Hắn không giỏi lý luận và vợ của hắn, Trương Na Na cũng nhút nhát và dễ bị nghi ngờ. Vì thế, hắn chảy đầy mồ hôi, liên tục phủ nhận.
"Chồng của tôi không phải hung thủ! Xin hãy tin tưởng chúng tôi!"
Trương Long nhìn thấy hai người hoảng loạn, cười lạnh: "Anh không phải là kẻ gϊếŧ người sao? Nếu không phải, vì cài gì lại phải khẩn trương như vậy?"
"Đúng vậy!" Chân chó nói: "Trương ca chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra được quỷ kế của các người. Anh không phủ nhận được đâu?"
"Không phải, chồng tôi thực sự không phải hung thủ! Xin hãy tin tưởng chúng tôi! Chồng tôi là một người bình thường, không thể gϊếŧ người được! Anh ấy tuyệt đối không hạ thủ được!" Trương Na Na cảm thấy rất lo lắng và sắp khóc.
"Tôi cũng nghĩ rằng anh ta không phải hung thủ." Từ Bội nói: "Nếu anh ta là hung thủ, thì không cần thiết phải giúp chúng tôi mở cửa. Anh ta hoàn toàn có thể giấu điều đó đi."
"Đúng vậy, anh ta không nói cho ai biết cả." Hoắc Thi Doãn đồng ý với ý kiến của Từ Bội.
“Hôm qua, anh tự giới thiệu mình là chủ của một công ty khóa nhỏ.”
Trương Long phân tích kỹ lưỡng và nói: "Với chỉ số thông minh của tôi, tôi không thể bỏ qua chi tiết này được. Anh ý thức được tôi không dễ bị lừa, cho nên đã dứt khoát thừa nhận năng lực của mình. Sau đó, anh sẽ nói ngược lại rằng, nếu anh là hung thủ, anh hoàn toàn có thể giấu kín. Đúng không, Đổng Kiện Lực?"
Đổng Kiện Lực cực lực phủ nhận và khẳng định: "Tôi không phải hung thủ, tôi không gϊếŧ người! Tối qua, chỗ nào tôi cũng đi qua!"
“Ai biết đâu? Anh và vợ anh có thể là kẻ thủ lĩnh. Đừng giả vờ nữa! Hãy thú nhận đi!”
Trương Long và chân chó cứng nhắc đặt chiếc mũ "Hung thủ" lên đầu của Đổng Kiện Lực.
Giang Tứ, với tâm trạng bối rối, mở miệng:
“Trước Bắc Thành đệ nhất Trương đại lão.” Cậu hữu khí vô lực mà thở dài: "Tôi nghĩ với chỉ số thông minh cao như thế, anh cũng không cẩn thận xem xét một chi tiết quan trọng: phòng 207 và 208 đều được trang bị xiềng xích phòng chống trộm hoàn hảo."
Cả cửa phòng và khách sạn đều giống nhau, ngoại trừ một cái rắn chắc kim loại xiềng xích trên cửa ngoài.
Xiềng xích này giữ cho cửa và vách tường được liên kết với nhau. Trong tình huống xiềng xích được kết nối liên tiếp, cửa chỉ có thể được mở một phần nhỏ, mà Đổng Kiện chỉ có năng lực mở khóa, lại không phải là chuyên gia trong việc này. Kẻ xâm nhập đã sử dụng bạo lực để mở cửa, xiềng xích tất nhiên sẽ bị đứt.
Tối hôm qua, trong tình huống đó, ngoại trừ Giang Ba Ba, không ai có khả năng khóa cửa lại. Trong phòng có một người chết và nhiều người có thể là hung thủ.
Hắn tuyệt đối không thể phá được xiềng xích.
Nhưng tình huống thực tế chính là cả cửa phòng 207 và 208 đều không khóa lại, không có bất kỳ sự tổn hại nào, thậm chí còn không phát sinh ra một tiếng động, khác với việc có kẻ bạo lực xâm nhập.
“Cho nên… hoặc là hung thủ không đi vào từ cửa chính, hoặc là hắn ta có cách làm cho người chết bị đào thải phải tự đi ra mở cửa.”
"Không thấy xiềng xích được treo ở trên cửa, khả năng cao đã có một người khác tiếp cận từ phía sau bọn họ."
Bởi nếu hung thủ sử dụng các thủ đoạn khác để vào phòng, thì xiềng xích chắc chắn đã được khóa.
“Trước Bắc Thành đệ nhất Trương đại lão, anh cảm thấy thế nào?” Giang Tứ cố tình cường điệu một chút trước từ "Trước" và sau đó trở nên suy yếu và che lại khẩu trang: “…. Khụ khụ khụ, khụ…”
Vừa được Giang Tứ nhắc nhở, liền đã có người phản ứng ngay.
"Đúng vậy, lúc môn mở ra, xiềng xích đã rơi bên cạnh cửa!"
"Vậy đã có thể khẳng định, Đổng Kiện Lực không phải là hung thủ!"
Quang cầu mộng bức: "Giang Tứ, không phải cậu….."
Khi nó nhìn lên, nó đột nhiên tỉnh ngộ và nhận ra Lục Vọng cũng có thể nhìn thấy nó, nên nó vội vàng câm miệng.
Nhưng nó vẫn muốn hỏi, cậu vì lý do gì đi giúp người khác giải vây?
Càng khiến bọ họ hoài nghi lẫn nhau, không phải càng tốt sao? Trước mắt, kẻ duy nhất không bị nghi ngờ chính là người bị thương, Giang Tứ.
Trong cuộc thảo luận hôm nay, cậu ta hoàn toàn có thể không làm gì cả, bất kể ai cuối cùng bị loại, đối với cậu ta, đều chỉ là mất đi một đối thủ.
Chẳng lẽ, Giang Tứ đang có kế hoạch gì mà không ai biết?
Quang cầu nghĩ ngàn lần cũng không tìm được ra lý do.
"Trước" - Bắc Thành đệ nhất, Trương đại lão.
Trương Long tức giận đến mặt mũi tái mét!
Kỳ thật, Trương Long cũng biết Đổng Kiện Lực hơn nửa khả năng không phải là hung thủ, nhưng hắn là số một Bắc Thành, cần phải kiểm soát tình hình từ đầu. Nếu không, làm sao có thể chơi nếu để người khác dẫn dắt tiến trình?
Cho nên, hắn đã muốn ai chết, người đó nhất định phải chết! Hơn nữa, vợ của Đổng Kiện Lực thật sự rất xinh đẹp, chỉ cần loại bỏ anh ta, người đẹp mềm mại, dịu dàng đó sẽ hoang mang, sợ hãi, hắc hắc, hắn sẽ có cơ hội tận hưởng!
Tuy nhiên, sự việc đã đi đến nước này, Trương Long chỉ có thể thay đổi kế hoạch, theo dòng chảy mà thúc đẩy, nói: “Vậy thì, Vi Cảnh Sơn, liệu có phải ngươi chính là hung thủ?"