Chương 25-3

Đổng Kiện Lực là một người đàn ông thô tục, không có nhiều lòng dạ hẹp hòi. Anh ta vuốt đầu, cười ngây ngô giải thích: "Tôi đã nói hôm qua, tôi là thợ mở khóa. Thực ra, kỹ năng của tôi cũng liên quan đến việc mở khóa."

Cửa phòng mở ra, bên trong được bài trí cẩn thận và gọn gàng, nhưng lại không có một bóng người.

"Có khi nào lão nhân kia đã đi ngoài?"

"Không có, ngày hôm qua trước khi đi ngủ, chúng tôi đã đóng cửa pha lê đại môn và không có ai mở cửa sau đó... Đúng rồi, ông ta để đồ ở đâu nhỉ?"

Mọi người nhớ rõ ràng, ông già đã mang theo một chiếc ba lô khi vào trò chơi, trong đó có nhiều đồ vật nhưng không có gì đặc biệt. Liệu ông ta có mang hết đồ đạc ra khỏi phòng không?

Tất cả các vật dụng linh tinh trong phòng đều không bị mất cắp.

Họ đã kiểm tra phòng 208 kỹ lưỡng, nhưng không tìm thấy bất cứ đồ vật nào của ông già.

Phòng 207 cũng không có dấu vết của Hoàng Mao.

"Quá kì lạ..."

Nếu không phải hai người đã thấy hai kẻ nghi ngờ vào nhà dân cư này, mọi người sẽ tỏ ra ngờ vực liệu hai kẻ đó có đến đây hay không.

"Họ ruốt cuộc đã đi đâu vậy?"

“Rõ ràng ngày hôm qua đều đã vào phòng, như thế nào lại…”

"....Có mùi gì đó trên sàn." Một cô gái bất ngờ nằm sấp xuống, cả khuôn mặt đều dán gần mặt đất, mũi dí sát lên sàn nhà, ngửi ngửi: "Có mùi máu tươi và... mùi thanh hương, có thể sàn nhà này đã được tẩy rửa."

Nói xong lại quỳ rạp trên mặt đất ngửi ngửi, cô gái khẳng định: “Chỗ này trước đó đã xảy ra chuyện, người nào đó đã chảy rất nhiều máu, chẳng qua số máu ấy đã được rửa sạch.”

Cô gái đó là Hạ Lộ, có làn da đen, tướng mạo giống nhau, nhưng dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc một bộ trang phục cao bồi lưu loát, khó gần gũi và rất lạnh lùng.

“Thật hay giả vậy?” Có mấy người làm theo cô cũng nằm sấp xuống ngửi thử, nhưng cái gì cũng chữa ngửi được.

Hạ lộ giải thích: “Đây là kỹ năng của tôi, lúc trước cũng giới thiệu qua, thời điểm trò chơi xuất hiện, tôi bị rơi vào vườn bách thú, phải bắt chước động vật mới có thể thông qua, tôi đã bắt chước cẩu nên mới đạt được khướu giác của cẩu, máu tươi chỗ này đã bị rửa sạch, người bình thường đương nhiên ngửi không ra.”

Nếu điều cô ấy nói là sự thật.

Như vậy…….

"Tối hôm qua hung thủ đã ra tay. Hắn gϊếŧ chết ông già và Dung Vĩnh Phong, vì không muốn lưu lại manh mối nên mới phải tẩy rửa máu trong phòng, thi thể hai người họ đều đã bị hệ thống cấp rớt."

"Trời ạ!" Sớm chiều từng là đồng sự, bụng bia cùng hồng mao không thể tin là người đã chết, vẻ mặt của họ bi thương: "Tại sao lại xảy ra chuyện này? Dung Vĩnh Phong cứ như vậy chết rồi ư?"

Biết trước phó bản màu đỏ sẽ không đơn giản, nhưng trong một đêm, hai người đã qua đời còn không để lại bất kỳ dấu vết nào, điều này cũng quá kinh hoàng.

"Thật đáng sợ..." Trương Na Na nắm tay lão công, không ngăn được run rẩy.

Quang Cầu cũng rất kinh ngạc: Làm sao Giang Ba Ba có thể đến được đây? Cậu ta có thể dễ dàng xử lý hai kẻ giả mạo, nhưng làm thế nào mà không để lại bất kỳ dấu vết nào?

Chẳng lẽ Giang Tứ còn có năng lực gì giấu nó nữa?

Mọi người quay trở lại đại sảnh lầu một, bữa sáng trên bàn đã nguội lạnh, mặt bát cháo đã kết một lớp hơi mỏng trên mặt cháo.

Bụng bia là người đầu tiên mở miệng: "Nói rõ trước, tôi không phải hung thủ. Tôi và Dung Vĩnh Phong có mối quan hệ rất tốt, Hứa Gia có thể chứng minh điều này. Tôi không đời nào lại đi gϊếŧ hai người đó."

“Lời Lão bản nói là thật!”

"Tôi cũng không phải hung thủ." Từ Bội tiếp lời: "Tối qua tôi và Hoắc Thi Doãn ở cùng một phòng, chúng tôi có thể chứng minh cho nhau."

“Dù sao tôi cũng không phải hung thủ!”

“Tôi khẳng định rằng mình không phải hung thủ. Tôi theo đạo Tin Lành và không có khả năng gϊếŧ người! Không tin các người hãy xem giá chữ thập này.”

Hạ Lộ: “Tôi cũng không phải hung thủ. Tôi không cần phải chứng minh, bởi nếu là tôi thì sẽ không bao giờ nói cho các người biết về vết máu.”

“Tôi cũng không phải!”

“Đương nhiên tôi cũng không phải!” Tất cả mọi người đều đang cố gắng chứng minh là mình trong sạch.

Giang Tứ chống cằm nhìn cảnh tượng trước mắt, như này mà tìm được ra hung thủ mới là lạ.

Cậu bắt đầu tiến vào trạng thái thất thần, sờ sờ trứng gà trên bàn, giấu thêm một quả vào túi áo để cho Lục Vọng lấy sau này.

Một quả trong tay, một quả trong túi, cả hai đều được chăm sóc kỹ càng.

“A a a! Bé Tứ đáng yêu chết tôi rồi!”

“Ô ô ô, sau khi bị thương, Giang ca trông vừa mềm vừa dễ thương, tôi muốn xoa xoa cậu ấy!”

“Cặp mắt nhỏ này, ai có thể chịu nổi chứ?”

“Ta phi! Các ngươi mắt mù à? Cái này quá quái, đáng yêu sao? Buồn nôn!”

“Ha ha, anh trai đã bắt quả tang ăn trộm trứng gà, cái ánh mắt ghét bỏ kia còn làm bộ không biết, rất sủng em trai nha!

"Đúng vậy, tôi đã nghe nói rằng Giang ca đã bị bắt cóc bởi hắn, hai người kia không có quan hệ thân thiết như vậy!"

Kẻ thù Giang Tứ quá nhiều, các fans hâm mộ đã tạo thành thói quen, miễn dịch làm lơ bọn họ.

“Khụ khụ.” Trương Long làm ra vẻ cao thâm mà phát ra tiếng ho khan, chặn đứng cuộc thảo luận: “Tôi có một suy đoán, mọi người đã khóa kỹ cửa phòng của mình vào ngày hôm qua, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Tất nhiên rồi!”

“Ai lại dám không khóa cửa chứ?”

“Nghĩa là trong trường hợp cửa bị khóa, chỉ có Đổng Kiện Lực mới có năng lực phá hư cửa phòng?” Trương Long chỉ tay vào Đổng Kiện Lực và đặt câu hỏi.