Trương Long cũng nhíu mày, cho dù hắn có chán ghét tên tiểu bạch kiểm kia đến chết đi chăng nữa nhưng vẫn muốn duy trì hình tượng cao lớn của mình, đặc biệt là ở trước mặt con gái: "Đúng vậy, không thể nói những lời như thế, cho dù vạn nhất không tìm thấy hung thủ mà chúng ta lại tự tàn sát lẫn nhau rồi, có phải là để cho hung thủ nằm không mà thắng lợi không? Tốt hơn hết là mọi người nên đoàn kết nhất trí lại! Đều nghe chỉ huy của tôi!Đương nhiên, trong lòng hắn cảm thấy đầu óc của tên Giang Tứ kia có vấn đề.
Đi rồi cũng tốt, tốt nhất là tên hung thủ kia đêm nay làm thịt hắn ta luôn đi cũng được, đỡ để kéo chân sau ảnh hưởng tới hắn.
"Không hổ là anh Trương của chúng ta, nhìn thấy chưa? Đây mới là đệ nhất của Bắc Thành!"
"Đúng thế, đâu giống như Giang Tứ gì đó của các người, một tên nít ranh, khó trách lại khô khan như thế!"
Ông già hừ lạnh một tiếng, không nói năng gì, hiển nhiên ông ta cũng không phải là người giỏi lừa gạt, cũng lười đi để ý mấy tên nhãi ranh tự biên tự diễn này.
Có người đề nghị: "Nếu đã có hai người vào phòng rồi, vậy thì chúng ta phân chìa khóa phòng cho từng người đi?"
"Đúng vậy, khỏi cho hai thằng nhãi kia dở trò." Ông già đi đến, không khách khí đẩy người đằng trước ra, động tác thô tục, tiện tay cầm chìa khóa 204 sau đó lại ném trở lại: "Mẹ, không may mắn."
Sau đó lại cầm lấy chìa khóa 208.
Những người đằng sau cũng từng người lên lấy chìa khóa, lại ăn ý tránh đi chìa khóa phòng 204, nhưng lại chậm chạm đưa ra quyết định đêm nay nên ở như thế nào.
Rất rõ ràng, lời nói của ông già kia cũng đã có tác dụng không nhỏ trong lòng bọn họ, tổ mấy người đã tính toán ở cùng một chỗ lúc đầu cũng đã có chút do dự.
Bụng người ta cách một lớp da, ai biết được đồng đội ở cùng với mình một chỗ có phải hung thủ hay không?
Đến lúc đó lại là đêm hôm khuya khoắt, ở đằng sau lưng lại bị đâm một dao bất ngờ, đúng là khóc có thể phòng bị, hơn nữa bị nhốt ở trong phòng cũng không thể ra ngoài được, trốn cũng không thể trốn thoát.
Chết chắc rồi!
Nhưng nếu không phải, hung thủ đêm nay động thủ gϊếŧ người, chắc chắn sẽ ưu tiên lựa chọn người chơi ở qua đêm trong phòng một mình.
Cũng rất nguy hiểm nha.
"Ai, khó thật đấy, cái việc này rắc rối quá đi."
"Ở chung một chỗ cũng có khả năng sẽ chết, tách ra cũng có thể chết, chuyện này thật sự không có lời giải!"
"Không nghĩ nữa, tôi không xứng đáng để có được trí não, tôi đi xem xem anh Giang đang làm gì đây."
Trong lúc đám người đang rối rắm, Giang Tứ đã nằm xuống giường trong phòng 203.
--------------------------------------------------------------------------------
Vì bộ này đúng gu nên mình sẽ dịch tiếp bộ này, mong mn đón đọc.
Hôm nay đến đây thôi vì mình lười quá tr, sẽ nhờ team dịch tiếp nhé.
Team dịch: Ổ BÁO ĐA CẤP