Chương 24-3

Tại đây, dân cư sinh sống trong những ngôi nhà chật chội, mỗi căn lại được chia thành 14 phòng nhỏ. Diện tích mỗi phòng đều chưa đến 20 mét vuông, trong đó vẫn phải dành một góc nhỏ cho phòng vệ sinh. Do đó, mỗi phòng chỉ đủ chỗ đặt một chiếc giường cùng bộ ghế sofa nhỏ đi kèm bàn trà.

So với căn biệt thự xa hoa của sân khấu trò chơi, quả thực khác xa nhau một trời một vực.

Tuy nhiên, không gian bên trong vẫn mang đến cảm giác ấm cúng. Trên trần treo đèn thủy tinh nhỏ, đèn chiếu sáng chiếu lên vách gỗ, tạo nên những điểm sáng như những ngôi sao lung linh. Trần nhà hình tứ giác cũng được trang trí bằng những chiếc đèn màu, cửa chính có dán chữ phúc, nhiều tấm thiệp và một số bức ảnh chụp cảnh quan phòng.

Nhìn vào cửa kính và cách bố trí của căn phòng, không có gì khác biệt ngoại cảnh ngôi nhà của dân tộc Hart.

Sau khi đặt Giang Tứ lên giường, Lục Vọng bắt đầu điều tra căn phòng.

Cửa phòng được khóa trái từ bên trong, còn có xích chống trộm, cho dù hung thủ có chìa khoá, muốn chạy cửa chính cũng rất khó, cho nên, hắn phải có thủ đoạn khác.

Tỷ như cửa sổ hoặc mật đạo.

Lần này, hung thủ là một trong số 13 người kia, hệ thống chắc chắn sẽ cung cấp một số gợi ý cho họ.

Nếu không, sao có thể phòng bị tốt?

Giang Tứ cầm lên quyển tạp chí du lịch trên bàn, cậu ngồi ở trên giường xem xét.

“Lục Vọng, hiện tại chúng ta đang ở trên một hòn đảo nhỏ có tên là Minh Nguyệt Châu. Hòn đảo này nằm ở trung tâm Bắc Giang, là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Trên đảo, chúng ta có thể câu cá, lái xe, tản bộ và tham quan công viên, trang sau của sách báo cũng giới thiệu về ngôi nhà dân túc này.

Ở đấy nói Minh Nguyệt Châu là điểm đến tốt nhất cho du khách, cung cấp ba bữa ăn, nước ấm cũng 24 giờ đầy đủ, còn bao gồm cả tiện nghi như quán bar, rạp chiếu phim, bàn đánh cờ, tận sức làm cho du khách chơi đến vui vẻ.“

“Nhìn qua có vẻ không tồi. Cho nên, anh trai câm, ngày mai có muốn cùng nhau đi chơi thử không?”

Giang Tứ nghiêng đầu nhìn anh, bóng dáng xinh đẹp được phản chiếu trong ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn màu.

Lục Vọng bỗng sinh ra một cảm giác khó tả... bọn họ là đang đi du lịch hay thật sự đã lạc vào một trò chơi ảo?

Cùng với Giang Tứ, họ mang theo những hồi ức khác biệt. Ký ức của Lục Vọng trống rỗng, anh thậm chí không nhớ chính cái tên "Lục Vọng". Ký ức của anh bắt đầu khi tỉnh dậy ở Bắc Thành.

Anh không trải qua trận đấu sơ cấp của trò chơi, mở mắt ra đã thấy mình ở trong một đại lễ đường, điều đầu tiên anh nhìn thấy là một thiếu niên trên đài, cậu ta so với yêu tinh thực quá giống nhau.

"Trước đây, tôi đã từng đến nơi này," Giang Tứ chạm tay lên cằm, khoé miệng hơi cong lên nhưng ánh mắt lại không có chút cảm xúc nào. "Tôi đến đây cùng các bạn học, nhưng đã quá lâu rồi, những chuyện xưa nay đều mờ nhạt trong ký ức."

Đời trước, những ký ức về trò chơi đã xa xăm đối với Giang Tứ, phần lớn những sự việc xảy ra không còn nhớ rõ.

“Ngô…” Tại thời điểm đó, Giang Tứ bỗng nhiên không cẩn thận, vết thương ở ngón trỏ bên trái bị con quái vật cắn đứt lại vỡ nứt.

Một trận đau đớn, máu trào ra.

Nhưng Giang Tứ lại không chút nào để ý, ngón tay đưa tới bên môi, đầu lưỡi vươn ra liếʍ liếʍ.

Bị tình trạng của huyết quỷ ảnh hưởng, vị máu đối với cậu không còn làm người ta ghê tởm, thậm chí nó còn mang đến một chút hương vị say mê.

Đầu lưỡi kí©h thí©ɧ lên miệng vết thương mẫn cảm, cảm giác đau đớn từ bề mặt làn da bắt đầu lan rộng ra khắp cơ thể, vô hạn phóng đại, từ đầu đến chân, tụ nhất lên dây thần kinh khiến cho cậu run rẩy.

Thẳng đến khi miệng vết thương hoàn toàn rạn nứt.

Thời điểm Lục Vọng đứng dậy liền nhìn thấy một nhãi điên tay đầy là máu, cổ áo ướt đẫm màu đỏ, vậy mà còn đối với anh cười cười.

Cặp mắt xinh đẹp như hoa đào ngậm tràn vui sướиɠ, kéo theo cả nhu tình và lưu luyến.

Thực sự lại nổi điên.

Lục Vọng tỉnh táo đi lấy dụng cụ y tế, anh đi vào phòng vệ sinh, mang ra một chiếc hộp y tế nhỏ trên tay.

Sau đó, anh ngồi xuống bên mép giường, rửa sạch tay rồi mới mở hộp y tế, lấy ra thuốc tiêu độc và băng vải, từng cái đặt trên tủ đầu giường.

Không một chút báo trước.

Anh mạnh mẽ bắt lấy móng vuốt vẫn còn đang liếʍ láp, nắm chặt tay trái của cậu, cầm lên tăm bông đã có sẵn nước thuốc, chấm vào miệng vết thương ở đầu ngón tay.