Trời sắp sáng, rèm cửa sổ nhuốm thêm một tầng sáng nhàn nhạt.
Cách cửa sổ nửa mét là salon, Bách Dĩ Phàm đang ngồi đó hút thuốc.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tạ Tuế Thần kéo theo vali đi ra thấy Bách Dĩ Phàm đang ngửa đầu 45 độ đầy cảm giác ưu thương.
Tạ Tuế Thần cau mày: "Sao thế?"
Bách Phàm nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, hỏi: "Sớm thế đã ra ngoài sao?"
"Anh có chuyến bay đến Chicago lúc 7 rưỡi."
Giọng điệu giống như đi công tác bình thường.
"Vậy à. Thuận buồn xuôi gió nha. Đi sớm về sớm. Hoa dại bên đường đừng ngắt loạn." Bách Dĩ Phàm nói chuyện theo thói quen, nói xong thì tự mình vui vẻ.
Thật ra cậu biết hết.
Mối tình đầu thời trung học của Tạ Tuế Thần hiện đang bị bệnh nặng ở Mỹ, nhờ bạn học nhắn lại là muốn gặp anh. Ngày hôm qua Tạ Tuế Thần nhận được tin liền đặt luôn vé máy bay.
Hoa dại ven đường là cái gì cơ chứ, mối tình đầu hẳn là cả vườn hoa thanh xuân đầy ký ức đây này. Đi sớm về sớm cái rắm, không làm được thì một đi khỏi trở lại luôn.
Thế nhưng Bách Dĩ Phàm hết cách rồi. Ai bảo ngày đó mà mình theo đuổi người kia cơ. Lúc trước khóc lóc van nài, theo đuổi người ta hơn nửa năm đủ để chứng minh mị lực của bản thân đủ thấp rồi. Hiện tại thì trời mà mưa thì suy nghĩ cũng phải đổi thôi, dù không quan tâm tình đầu người ta có phải mắc bệnh nặng hay không thì cậu cũng không thể một khóc hai nháo ba thắt cổ mà ngăn lại. Theo đuổi người ta, vật qua vã lại, lại làm bản thân mình trở nên chật vật, vô ý nghĩa.
Lòng của Bách Dĩ Phàm nguội lạnh, mặc áo khoác, ra hiệu cho Tạ Tuế Thần quỳ an, còn bản thân thì đứng lên.
("Quỳ an" theo nghĩa bình thường là khi bề tôi sau khi gặp Hoàng thượng thì quỳ an để lui, còn nếu là phi tần mà bị Hoàng thượng nói "Quỳ an" thì nghĩa là "Trẫm chán mi, mau lui".)
Fuck! Chân đâu?
Trong nháy mắt, một vạn con thảo nê mã gào thét phi qua. Ngồi bất động cả một đêm mà chân không tê mới là lạ. Đấy là còn nhẹ.
Do cậu đứng lên quá nhanh nên chân bị trượt, ngã thẳng về phía trước, tiện tay gạt đổ luôn bình hoa lớn bên cạnh.
Sau tiếng "loảng xoảng" là cả một chỗ bừa bộn, Bách Dĩ Phàm đang ngã quỳ cạnh mấy mảnh vỡ. May mà mặt mũi không bị huỷ, nhưng mà bây giờ nhìn thế nào cũng thấy là cậu đang quỳ an.
Tạ Tuế Thần bị doạ sợ, vài bước đi đến muốn đỡ cậu đứng lên nhưng lại bị gạt đi. Tạ Tuế Thần không muốn cãi nhau với cậu, xoay người dọn dẹp, lúc hắn cầm theo chổi và hót rác ra thì cậu đã đứng ở huyền quan đi giày.
Bách Dĩ Phàm cũng không nhìn Tạ Tuế Thần, làm như không có chuyện gì dặn dò: "Anh cứ để đó đi, khi nào về thì em dọn."
"Em đi đâu vậy?"
Bách Dĩ Phàm trong lòng đang lựa chọn phương thức "chia tay" nên không có chuyện sẽ ra sân bay tiễn: "Em đi thăm Bách Khả Phi."
"Anh của em?"
Cả thế giới đều biết là Bách Dĩ Phàm không đội trời chung với Bách Khả Phi. Bách Dĩ Phàm hận Bách Khả Phi thấu xương.
Năm đó, Bách Khả Phi không cố gắng thi đại học, hở ra là nói muốn vào showbiz làm cả nhà gà bay chó sủa không yên. Cuối cùng, anh ta còn gây chuyện bị bắt vào đồn công an. Cha cậu đi tìm, ở trên máy bay lo lắng quá sinh bệnh, vừa xuống máy bay thì mất, mẹ cậu nghe tin liền đồ bệnh, một năm sau cũng đi theo chồng.
Cả nhà cậu đều vì Bách Khả Phi mà tan nát. Chính vì thế, sau này Bách Dĩ Phàm không muốn nhìn thấy Bách Khả Phi. Bách Khả Phi tốn hết tâm tư tìm cậu một lần, hai người đánh nhau một trận cuối, chỉ muốn đập chết đối phương.
Tạ Tuế Thần trước giờ vẫn không thích showbiz, hai người bình thường nói ít chuyện có chút liên quan Bách Khả Phi cũng thấy không sao. Nhưng lần này Bách Dĩ Phàm mất kiên nhẫn: "Cho anh đi gặp tình đầu muốn sống muốn chết của anh thì được, còn tôi không được phép đi thăm anh trai tự tử sao?"
Nói xong cậu một bước đẩy cửa đi thẳng. Đi mạnh xuống tầng, nhanh chóng lái xe đi.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Bách Dĩ Phàm quyết đoán bùng nổ trước mặt Tạ Tuế Thần, đủ vênh!
Đây đều phải cảm ơn Bách Khả Phi mới tự tử kia, nhờ anh ta thì mới cân bằng được với tình đầu của Tạ Tuế Thần. Tuy là tự sát không thành nhưng đi nhìn chút cũng không sao.
Trong lòng Bách Dĩ Phàm nhỏ chút từ bi.
Thật ra, cái chính là đại diện của Bách Khả Phi quá phiền! Gọi điện liên tục, cậu tắt máy thì cô ta liều mạng gửi thư. Thư tay, QQ, MSM, weibo, wechat... có gì đều gửi hết, không tha cái nào. May mà còn chưa bị tìm tới cửa.
Chả phải là chưa chết sao, cần gì làm lớn chuyện như vậy?
"Tự sát không thành, không thành không phải là không chết sao." Bách Dĩ Phàm đỗ xe, đứng trước cửa bệnh viện tự dưng thấy nhụt chí: "Tôi đến mới là thúc mệnh của Bách Khải Phi đi nhanh đó."
Cậu tự giễu một câu nhưng vẫn đi vào bệnh viện.
Đến khi Bách Dĩ Phàm gặp được trợ lý rồi bị vô trùng rồi bị kéo vào phòng ICU thì cậu mới hiểu là không phải đại diện của Bách Khả Phi chuyện bé xe ra to.
Bách Khả Phi nằm giữa một đống máy móc. Miệng và mũi đều gắn ống, cả người như bị rút nước, gầy đến không còn hình. Cả người da bọc xương, lộ ra ngoài áo đều là những vết thương tự mình tạo ra.
Rõ ràng còn chưa đến 30 mà sinh mệnh dường như cạn khô, sống đến tận cùng rồi.
"Là tự sát bằng khí than. Chị Nguyệt phát hiện sớm nhưng lại không cứu được." Cô gái nhỏ là trợ lý của Bách Khả Phi khóc sưng cả mắt, như van nước chảy không ngừng: "Bác sĩ nói, thiếu dưỡng khí trong thời gian dài. Bây giờ, chỉ là kéo hơi tàn..."
Trợ lý vừa khóc vừa kể nhưng Bách Dĩ Phàm cái gì cũng không nghe thấy. Cậu nhìn thẳng vào người đang nằm trên giường kia. Cảm thấy xung quanh không có gì là thực, trong tai ong lên.
Bách Khả Phi sao lại biến thành dạng như vậy? Cứu không được là sao?
Bách Khả Phi có thể phản bội, có thể làm loạn, thậm chí là bị bắt nhưng làm sao có thể là loại người nhát gan, nói chết liền chết được?
Bách Dĩ Phàm lúc này hận Bách Khả Phi đến cực điểm, tiến lên phía trước một bước: "Bách Khả Phi! Anh đứng lên cho em!"
Một tiếng vang dội làm trợ lý sợ đến quên cả khóc.
"Tít —— Tít —— "
Một giây xong máy móc bên trong phòng bệnh loạn kêu, bác sĩ với y tá xông vào cấp cứu loạn thành một đoàn.
Bách Dĩ Phàm choáng váng, y tá kéo cậu ra ngoài phòng bệnh, cậu không biết lấy đâu ra sức mà giữ lấy cửa không buông, gào lên: "Bách Khả Phi! Anh đứng lên cho tôi! Đứng lên thì tôi không hận anh nữa! Em trai anh bị người ta bắt nạt anh phải làm chỗ dựa cho em chứ! Anh hai!"
Bách Dĩ Phàm bị lôi ra ngoài. Cửa đóng lại, không còn thấy gì nữa. Trợ lý đứng bên cạnh cậu lo lắng nhìn. Trong đầu Bách Dĩ Phàm đang đặc quánh lại, cậu vẫn thấy đây không phải là sự thật.
Không lâu sau cửa ICU mở, bác sĩ đi ra.
Bách Khả Phi chết rồi.
Kết quả này là hiển nhiên, những ngày qua, mọi người không còn ngốc nghếch chờ đợi thứ gọi là "kỳ tích" nữa, ai cũng hiểu chết đi với Bách Khả Phi mới là giải thoát. Nhưng Bách Khả Phi cứ mãi hôn mê không chết mãi đến khi Bách Dĩ Phàm đến, nói câu "Em không hận anh nữa" thì nhịp tim của anh mới dừng lại.
"Anh ấy cứ chờ cậu. Cậu đến rồi thì anh ấy cũng an tâm. Xin nén bi thương." Bác sĩ đau lòng nói với Bách Dĩ Phàm: "Cậu vào nhìn anh ấy lần cuối đi."
Bách Dĩ Phàm mờ mịt nhìn bác sĩ một lúc rồi quay đầu rời đi. Trợ lý đuổi theo, cậu cũng coi như không thấy.
Đùa à? Tên Bách Khả Phi chuyên gây hoạ kia làm sao chết được. Chưa nghe "Tai hoạ lưu ngàn năm" sao?
Bách Dĩ Phàm tin tưởng chắc chắn, bước đi cũng chắc chắn, khó chịu hay đau khổ đều không có. Cậu cứ đi một đường, đi càng xa, cảm giác càng phai đi, đi đến cầu thang thì đã không còn cảm thấy gì nữa.
Ngay cả cảm giác dưới chân cũng không còn.
Và lần thứ hai trong ngày, chân cậu mềm nhũn ngã về phía trước. Chỉ là lần này không may mắn như lần trước, trời đất chao nghiêng, Bách Dĩ Phàm thấy cổ mình "Rắc!" một tiếng ở chỗ nào đó.
Không phải gãy chứ? Đủ xui rồi chứ? Mình cũng thăng? Tên Bách Khả Phi chết tiệt, tôi bị anh hại chết rồi! Anh còn nợ tôi ba cây kẹo đường đó....
Trời mới biết trước khi chết Bách Dĩ Phàm đang suy nghĩ lung tung những gì.
Thật ra điều cuối cùng của cuối cùng mà Bách Dĩ Phàm nghĩ là, may mà Tạ Tuế Thần đã đi đến chỗ mối tình đầu ôm ấp. Nhưng mà mảnh vỡ sáng nay trong nhà còn chưa dọn...
–
"Phàm Phàm, Dĩ Phàm, Bách Dĩ Phàm! Đừng giả chết a!"
Ý thức lần thứ hai tỉnh táo, bên tai thấy ồn ào.
Ai dô, không chết sao!
Trong lòng Bách Dĩ Phàm mừng thầm nhưng trên mặt lại đau rát. Tên khốn nào đang liều chết vỗ vào mặt mình!
Bách Dĩ Phàm mở mắt, ngơ người.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày đen rậm, mắt tròn như hạt châu, đây là chuyện đùa gì thế?
Quỷ thần xui khiến, Bách Dĩ Phàm gọi: "Bách Khả Phi... Anh hai?
"Không phải ngã rồi thành ngu luôn rồi chứ?" Bách Khả Phi nắm chặt tay Bách Dĩ Phàm rồi kéo cậu đứng lên còn phủi phủi quần áo của cậu.
Ấm, tay Bách Khả Phi ấm.
Bách Dĩ Phàm có chút ngẩn người, nhìn xung quanh. Nhất thời đầu óc như bị lừa đá, từ mông lên đầu chỗ nào cũng thấy không ổn.
Bách Dĩ Phàm đang đứng ở dưới gốc cây lựu trong sân nhà cũ. Mặt trời ngả dần về tây, ánh chiều tà xuyên qua cành cây loạng lổ dấu vết, gió nhẹ lướt qua mặt, tiếng lá rung rinh khẽ vang.
Một giây trước Bách Khả Phi đã chết, một giây này này liền đứng bên cạnh mình. Thiếu niên anh tuấn, tinh thần thoải mái.