Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào người Diệp Uyển. Lông mi cô hơi run rẩy, chậm rãi mở to mắt,đáy mắt có chút mê mang.
“Aizzz, đầu đau quá……” Diệp Uyển xoa nhẹ ở hai bên thái dương, nhìn xung quanh.
Nơi này không phải là kí túc xá……
“Kẽo kẹt ――”
Cửa mở ra, một người đàn ông đi vào nói“Cô tỉnh rồi à, rửa mắt rồi xuống nhà ăn cơm đi.”
Diệp Uyển thấy Đế Thiếu Đình đứng ở cửa, liền nói “Đây là nhà của anh?”
Đế Thiếu Đình gật đầu “ngày hôm qua cô say quá nên tôi đưa cô đến đây.”
Diệp Uyển cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, chỉ nhớ được Đế Thiếu Đình giúp cô đòi lại công đạo.
Vì thế Diệp Uyển liền cười với Đế Thiếu Đình“Ngày hôm qua thật sự cảm ơn Đế tổng.”
Đế Thiếu Đình khẽ nhíu mày,trong lòng anh không nghĩ là Diệp Uyển đối với anh lại xa lạ và khách sáo như vậy “Không có việc gì, cô không uống được rượu thì lần sau đừng uống nữa.”
Diệp Uyển bất đắc dĩ lắc đầu “Hôm qua tôi cũng không muốn uống nhiều như thế……”
Nhớ tới ngày hôm qua Diệp Uyển bị những người đó khinh dễ,đáy mắt hiện lên tia âm hiểm, về sau anh sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.
Diệp Uyển thấy Đế Thiếu Đình đột nhiên im lặng, liền nói“Đế tổng,anh làm sao vậy?”
Đế Thiếu Đình nhanh chóng thu lại ánh mắt sắc lạnh , sau đó ngước mắt nhìn Diệp Uyển “Không có việc gì, cô đi tắm đi, quần áo tôi để trên đầu giường.”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Diệp Uyển cũng không làm ra vẻ, quần áo hôm qua chắc là không thể mặc lại nên cô dứt khoát mặc đồ mà Đế Thiếu Đình đã chuẩn bị. Diệp Uyển nhanh chóng sửa soạn rồi xuống phòng ăn tìm Đế Thiếu Đình.
Diệp Uyển im lặng cúi đầu ăn cơm.
Đế Thiếu Đình đã ăn xong, hắn hỏi Diệp Uyển “Tại sao cô lại muốn làm diễn viên, thành tích học tập của cô không tồi, hoàn toàn có thể tìm một việc an nhàn hơn.”
Diệp Uyển dừng gắp đồ ăn, nói “Bởi vì tôi muốn đóng phim và cũng có thể là do có duyên.” Lại ngước mắt nhìn Đế Thiếu Đình “Sao anh lại biết tôi có thành tích không tồi?”
Đế Thiếu Đình hơi hơi khụ một tiếng “Tôi tình cờ biết được.”
Diệp Uyển ồ một tiếng.
Ăn cơm xong, Diệp Uyển liền chuẩn bị về đoàn phim, Đế Thiếu Đình nói muốn đưa Diệp Uyển đi, Diệp Uyển cũng không cự tuyệt.
Mở máy điện thoại, Diệp Uyển thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Đều là của Lý Lỗi và tiểu Khương, Diệp Uyển nhanh chóng rep tin nhắn.
Đang lái xe, Đế Thiếu Đình đột nhiên mở miệng hỏi “Diệp Uyển, cô có bạn trai rồi à?”
Diệp Uyển lắc đầu “Không có, Lý ca nói tôi không thể yêu đương tuỳ tiện được.”
Đế Thiếu Đình khóe mắt có ý cười, sau đó lại hỏi “Kia……Cô đã có crush chưa?”
Diệp Uyển suy nghĩ một chút, cô đã sớm không còn thích Giang Minh nữa, nên hiện tại cô chưa có người mình thích, “ Tôi chưa có crush.”
Đế Thiếu Đình lỗ rõ ý cười trên khuôn mặt “Cô bây giờ nên dốc sức lo cho sự nghiệp.”
Diệp Uyển gật đầu, cảm thấy ông chủ nói rất đúng.
Đế Thiếu Đình đưa Diệp Uyển đến đoàn phim liền lái xe rời đi.
Tiểu Khương sớm đã tại chờ Diệp Uyển ở đoàn phim, thấy Diệp Uyển không có sao liền thờ phào nhẹ nhõm, hốc mắt phiếm hồng nhìn Diệp Uyển “Diệp tỷ……”
Diệp Uyển nhéo mặt Tiểu Khương “Tôi không sao, ngày hôm qua được Đế tổng cứu, em đừng tự trách mình nữa.”
Tiểu khương gật đầu, trong lòng nghĩ Đế Thiếu Đình thật ra là người tốt không lạnh lùng như trong lời đồn.
Diệp Uyển thấy tiểu Khương đã không còn thấy tự trách nữa liền đi vào trong đoàn làm phim.