Thời điểm Gi Nhiên tỉnh lại còn có chút say xe.Hắn nhắm mắt lại, hồi tưởng lại một chút tình hình tối hôm qua, đám đồng nghiệp kia có rót cho hắn mấy ly. Hắn uống ít nhất 5 chai bia, hơn nữa tửu lượng cũng không quá tốt, vì vậy tiệc chưa tàn hắn liền đổ, cũng không biết là ai hảo tâm đưa hắn về nhà.
Hắn nghĩ thầm: Về sau tuyệt đối không thể uống nhiều rượu như vậy nữa.
Hắn vắt tay trên trán, lại nghĩ tới sự tình tuần trước.
Từ khi tốt nghiệp S đại hệ máy tính hắn liên đến thế kỷ điện tử làm một nhân viên khai phá phần mềm nho nhỏ. Tính từ lúc hắn vào thế kỷ điện tử đã là 4 tuần, nói cách khác hắn tiến vào công ty đã được 1 tháng, mà tại tháng thứ nhất này hắn đã độc lập khai phá phần mềm tin tức nửa trí năng thu được một chút khoản phí.
Phần mềm này có thể ghi nhớ tin tức của công ty hoặc xí nghiệp, căn cứ vào khung vấn đề, tiến hành giải quyết và đưa ra câu trả lời tương ứng. Tuy rằng nói là nửa trí năng, nhưng kỳ thật cũng chính là tư liệu lựa chọn mà thôi.
Bất quá như vậy thành quả đối với Gì Nhiên khi vừa mới tiến vào công ty mà nói có thể coi là thành tựu lớn. Trong công ty các đồng nghiệp trước mặt thì ôn ào chúc mừng muốn hắn mời khách nhưng ở sau lưng lại kinh thường nói phần mềm không có hàm lượng kỹ thuật gì. Gì Nhiên đương nhiên cũng biết một ít quy tắc bắt buộc, cho nên hắn chỉ biêt cười ha hả rồi đáp ứng, trong lòng thì âm thầm thương tiếc cho tháng lương đầu tiên cứ như vậy bay đi, thậm chí ý nghĩ muốn khai phá ra một phần mềm tiền tưởng mới cũng nghĩ đến.
Gì Nhiên rất nhớ lúc còn nhỏ, khi đó, hắn nếu cảm thấy khó chịu thì liền trực tiếp cự tuyệt, đâu giống bây giờ, dù có khó chịu trong lòng cũng phải giữ gương mặt tươi cười, đon đả.
Gì Nhiên ôm đầu rêи ɾỉ một chút, này đầu đau còn chưa có tốt lên. Hắn cố sức mở mắt ra, phòng hơi tối, hắn giơ tay muốn bật đèn. Ở trên tường sờ soạng nửa ngày, chính là không sờ đến chốt mở, tay còn cách một chút. Này là phòng ở mà cũng không đáng tin cậy, Gì Nhiên quyết định khi nào rảnh nhất định phải đi phòng ốc mô giới nhìn xem có hay không phòng thuê khác. Thời điểm thuê đều nói là tốt, hết thảy đồ nội thất đều đầy đủ, kết quả lúc vào ở mới phát hiện là đồ bày đều là đồ cũ, không có 5 năm cũng phải đến 3 năm, lúc ấy Gì Nhiên đã cảm thấy không hài lòng. Bất quá xem trọng ở khoản tiền thuê nhà, hơn nữa hắn cũng thực sự không nghĩ sẽ ở lại lâu nên cũng đành miễn cưỡng chấp nhận. Bất quá hiện tại vừa mới tỉnh rượu đầu óc còn đang mơ màng, cộng thêm điểm nghẹn khuất với đồng nghiệp trong công ty, hắn liền cảm thấy không thể ở thêm nơi này nữa, kẻ cả ở công ty cũng không thể làm thêm nữa.
"Aii..." Gì Nhiên đè huyệt Thái Dương, quyết định không bật đèn nữa. Hắn ngồi dậy, hai chân khua dưới mép giường vài cái, không thấy dép lê trong nhà đâu, hắn đành phải cúi đầu xem xét bốn phía. Vừa nhìn hắn lại có điểm hoảng sợ.
"Ta đây là ở nhà ai a?" Hắn cảm thấy bốn phía có điểm quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải là căn hộ thuê kia.
Gì Nhiên cẩn thận đánh giá một chút, đột nhiên có chút mông lung -- Đây là nhà cũ của hắn ở dưới quê!
Chính là nhà cũ của hắn đã bị phá bỏ từ năm 97 rồi đi!
Hắn gõ nhẹ đầu một phát: " Ta này là vẫn chưa tỉnh ngủ đi, đều là năm 2005 nơi nào còn nhà cũ của hắn nữa". Hắn đinh ninh: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần..."(không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, thần linh). Nhưng rất nhanh hắn phát hiện, có điểm gì đó không đúng
Gì Nhiên có điểm ngốc, hắn mơ mơ màng màng mà đi đến mở cửa. Phòng khách hết thảy với ký ức của hắn hoàn toàn giống nhau. Đi vào buồng vệ sinh, hắn đem chính mình đánh giả từ trên xuống dưới, thế nào hắn lại trẻ lại 10 tuổi. Hắn rốt cuộc xác định, hắn đây là theo trào lưu bây giờ, trọng sinh đi. Hắn nhìn vào thiếu niên 15 16 tuổi trong gương, nhếch khóe miệng: "Đây là hiện thực chơi xỏ hắn đi...."
Hắn lảo đảo trở lại phòng khách, liếc mắt tới lịch treo tường ghi 17 tháng 1 năm 1995.
Hảo a, hắn đây là chân chính trọng sinh về 10 năm trước a.