Chương 2-1

Tác giả có điều muốn nói: Cảm tạ trai tinh bình.Tiểu tư liệu: 17/05/1995, internet tiếp nhập phục vụ đối với công chúng.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiểu Tu.

"Tiểu nhiên, hôm nay là ngày nghỉ đông đầu tiên, ta đã giúp ngươi báo danh lớp học bổ túc, ngày mai là khai giảng nên hôm nay ngươi ở nhà thì chuẩn bị tốt đi". Mẹ Gì Nhiên một bên nhìn đến thằng con đang ngơ ngác như trời trồng ở phòng khách, một bên chuẩn bị ra ngoài dặn dò.

"Ách" . Nhìn mẫu thân đại nhân trẻ ra 10 tuổi, Gì nhiên trong nháy mặt có chút không phản ứng kịp. Hiện tại trong mắt hắn, mẫu thân kia hoàn toàn trở thành một tỷ tỷ của hắn nga. Gì Nhiên vì tâm lý tuổi 25 mà nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Triệu Hải Phương thu thập thỏa đáng quay đầu vẫn thấy thằng con bộ dáng ngốc ngốc đó, có chút lo lắng hỏi:

"Tiểu Nhiên, người có phải hay không bị bệnh rồi?"

"Hả? Không có, không có, con khỏe lắm, người nhìn xem." Gì nhiên bày ra cái dáng tự cho là oai hùng, đáng tiếc hiện tại hắn chỉ là một thằng nhóc 1m67 gầy yếu chẳng có gì đang xem. Gì nhiên thực mau phản ứng lại, chính mình đã không phải là người luôn người trước máy tính làm việc kia, xấu hổ mà gãi gãi cái ót.

Mẹ của Gì Nhiên đáng giá bộ dáng của con trai thực sự không có việc gì, mới dặn dò một câu về lớp bổ túc ngày mai rồi liền ra ngoài.

"Lớp học bổ túc..." Gì nhiên ngồi ở bên bàn học, một bên lập xem chính mình sẽ đi học sơ tam một bên thì rối rắm, chẳng lẽ hắn thực sự phải đi học bổ túc hay sao?

"Ai..." Thở dài một hơi Gì Nhiên bỗng nhiên nhớ đễn máy tính, di động và MP3 của hắn.

Gì Nhiên là người như thế nào?

Nếu là ngày đầu quen biết hắn, bạn tuyệt đối sẽ cho rằng hắn là một con người thẹn thùng. Đương nhiên, đa số thời điểm hắn đúng thật là một người thẹn thùng, nhưng chơi lâu rồi mới biêt, hắn cũng rất hay giỡn chơi. Bất quả, tổng kết 25 năm hắn sống trên đời có thể đánh giá khái quát rằng hắn tương đối hướng nội.

Ở cao trung trước kia hắng chỉ là thiếu niên phổ thông, thời điểm hắn thực sự hướng nội là lúc lên cao trung. Bởi vì cao trung, hắn thi đậu trường cao trung trọng điểm, lại sinh sống ở vùng ngoại thành, nên khi mới sống ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm hắn trở nên càng kép kín. Hơn nữa học sinh nội thành đối với vùng ngoại thành luôn có cái nhìn bất công nên sự hướng nội của Gì Nhiên cũng không phải là lạ. Hướng nội cũng mang cho hắn một loại may mắn, ví dụ khi hắn trở thành một hacker mà không bị ai phát hiện, không ai cảm thấy kỳ quái có thể coi là một tác dụng lớn.

Đúng vậy, Gì Nhiên là một hacker.

Thời điểm ban đâu khi biết hacker, Gì Nhiên mê mang. Hacker là cái gì?

Kì nghỉ đông ở cao nhất, khi nhìn thấy từ này trong một lần dạo trên mạng hắn cũng không ý tứ của nó, nhưng thực mau, Gì Nhiên với lòng hiếu kì hắn đã biết được hacker là gì. Tuy rằng lúc ấy tin tức trên mạng còn được tương đối thiếu và cẩu thả, nhưng Gì Nhiên vẫn nắm được ý tứ của từ hacker. Đối với lúc ấy Gì Nhiên một tay mơ mà nói, hán chỉ được đại ý của từ đó mà không minh bạch sau từ ấy còn cần yêu cầu thiên phú và nỗ lực như thế nào.

Cũng coi như là nghé con mới sinh không sợ cọp, Gì Nhiên bắt đầu đi trên con đường trở thành một hacker.