Chương 7: Lão sư ngữ văn soái khí.

Chương 7: Lão sư ngữ văn quá soái khí.

Edit: Cát.

Hai tiết học đầu tiên là tiết Ngữ văn, hiện tại đã là đầu tháng ba của học kì sau, trên bảng đen viết 150 ngày đếm ngược, phần cơ bản đều đã học xong, cho nên mấy tiết này chủ yếu là làm bài thi, sau đó giảng đề.

Hạ Tích ngẩng đầu nhìn Thịnh Lộ đứng trên bục giảng, bên trong chắc là áo sơ mi màu lam nhạt, trên cổ tay còn mang một cái đồng hồ, phía dưới là quần tây màu đen, thoạt nhìn cả người tràn đầy nghiêm túc, khí độ phi phàm, nhìn qua cảm thấy không tốt khi ở chung, cuối cùng làm cho người ta một loại cự tuyệt người cách xa nghìn dặm.

Trên khuôn mặt anh tuấn không có một tia biểu tình, có vẻ đặt biệt nghiêm túc, rất có một loại cảm giác cấm dục, làm cho người muốn đến đẩy hắn, sau đó...

Hạ Tích ý thức được não của mình đi trật phương hướng, cả người đều run lên, từ khi nào nàng trở nên cơ khát như vậy.

Vội vàng hoàn hồn, nhìn thấy Thịnh Lộ ở chính diện vô biểu tình nhìn chằm chằm nàng, Hạ Tích có loại cảm giác bị nhìn thấu, có chút xấu hổ, đành phải vội vàng cúi đầu xuống phía trước, chuyền giấy thi rồi bắt đầu làm bài.

Tuy rằng bên ngoài Thịnh Lộ anh tuấn, nhưng thật ra là người rất độc miệng, trước nay nói chuyện đều không nói tình cảm, càng không kể địa điểm hay bối cảnh, chỉ là ngay từ đầu nhiều lão sư đều không thích hắn, bởi vì truyền ra hắn là người có gia thế, hơn nữa miệng thật sự không buông tha người, chỉ là sau này mới phát hiện thật ra hắn dựa vào năng lực cá nhân tiến vào, hơn nữa hắn quản lý học sinh xuất sắc, năng lực xuất chúng, chỉ cần hắn cảm thấy không hài lòng sẽ liền nghiêm túc phê bình, đại bộ phận học sinh đều bị miệng độc của hắn rửa tội qua.

Ngay từ đầu bởi vì nhiều nữ sinh hâm mộ hắn, đến văn phòng hắn thổ lộ, ngượng ngùng mang theo tiếng cười đi vào, lúc đi ra là nước mắt và nước mũi giàn dụa.

Sau này cũng có nhiều nữ sinh không sợ chết mà noi theo, kết cục không sai biệt với người thứ nhất lắm, cuối cùng mọi người đối với lão sư ngữ văn này cũng chỉ có kính sợ.

Nhưng lại không thể không nói, Thịnh Lộ lão sư là một lão sư tốt, dạy học cực kì nghiêm túc, chỉ cần ngươi hỏi đề một chút, hắn nhất định sẽ kiên nhẫn giảng giải, hơn nữa thường xuyên sửa bài tập lại như bài thi, cơ bản mỗi ngày đều một phần, cũng không có khoảng cách, viết văn phê bình mỗi lần đều sẽ có mặt phê, chỉ là lời phê có chút thảm thiết, nhưng mà đều trực tiếp làm cho thành tích học sinh hắn dạy đều tốt lên, chứng minh cho câu nghiêm sư xuất cao đồ.

Nhìn bài tập ngữ văn ôn tập ở trên tay, Hạ Tích cảm thấy hầu hết đều rất dễ, bởi vì đời trước viện trưởng qua đời, không có người nguyện ý nhận gánh nặng học phí cho nàng, học cao lên một chút liền trực tiếp bỏ học, nhưng nàng cũng đã sớm tự học xong đại bộ phận tri thức cao trung.

Nếu muốn nói, đó là Hạ Tích nàng có chỉ số thông minh thiên tài lại không có mệnh tốt, sau khi bỏ học liền rời khỏi viện Phúc Lợi, dốc hết sức làm việc, ngày đêm vất vả mệt nhọc, cũng chỉ muốn tiếp tục học xong đại học.

Đè xuống nét bút viết từ ngữ mấu chốt, xôn xao viết bài thi, viết ra một chút quan điểm tương đối bén nhọn, sửa sang bài viết, nghiêm túc viết tên Hạ Tích, bên cạnh nhiều thêm một người cũng không biết.

Mới vừa viết xong, thở dài, bài thi liền bị cầm lên, nhìn theo phương hướng của bài thi, liền thấy được ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay còn có gân xanh hơi nổi lên, thấy rõ đồng hồ trên tay, trên còn có hai chữ cái tiếng anh là "CK".

Hạ Tích thầm than, quả nhiên là người có bối cảnh, mua một cái đồng hồ hơn một ngàn Thụy Sĩ.

Ánh mắt dần đi lên, tất cả cúc áo đều cúc lại, chỉ lộ ra một đoạn cổ, yết hầu kiên định bất động nổi lên, lại nhìn lên chiếc cằm sạch sẽ, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp nháy, mũi cao thẳng...

"Nhìn đủ chưa?".

Thanh âm thế nhưng cũng... Hạ tích lập tức đối diện với cặp đen sâu kia, nghĩ lúc này có nói gì cũng không đúng, liền im lặng cúi đầu không nói.

Thịnh Lộ vừa mới thấy câu thơ giải đáp kia thực sự ánh mắt sáng ngời, nhưng liên tưởng đến trước kia Hạ Tích trả lời đều không sâu sắc như thế, lại nhìn thấy nàng hôm nay âm trầm hơn so với quá khứ, tất nhiên là không tới một tuần đã xảy ra nội tình nào đó.

Đợi một hồi bật ra một câu nói cảm tưởng như trong mưa rền gió dữ: "Cách giải thích đề của em rất mới lạ, tan học tới phòng tôi một chút".

Thanh âm không nhỏ, vành tai đồng học luôn chú ý nghe được động tĩnh này, cũng không dám quay đầu lại.

Hạ Tích nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, không phải bởi vì nàng nhìn hắn, làm hắn cảm thấy không vui, sau đó gọi vào văn phòng giáo huấn một hồi đi, tuy rằng không biết có thể thừa nhận miệng độc từ hắn hay không, nhưng không muốn nước mắt nước mũi giàn giụa đi ra đâu, nghĩ tới cảm thấy hình ảnh kia thật quá xấu.

Sau khi tan học, Hạ Tích lấy vở rồi đi đến văn phòng Lộ Thịnh, giờ phút này trong phòng học cũng làm ầm lên.

"Mày nói Hạ Tích kia có thể sẽ đi cáo trạng hay không?".

"Nàng dám có cái gan đó".

"Đừng nói vậy. chó lúc khẩn cấp cũng sẽ nhảy tường, vạn nhất,... chúng ta đều xong rồi".

"Sợ cái gì, cho dù nàng nói thì sẽ có chứng cứ sao?". Vương Mai Linh khinh thường trào phúng nói.

Xác thật nàng cho rằng Hạ Tích không có cái gan đi cáo trạng, rốt cuộc trong di động nàng còn có ảnh "giường chiếu" của nàng ta đấy.

Nghĩ đến sự việc buổi sáng hôm nay, Vương Mai Linh liền cảm thấy một bụng cơn tức, thế nhưng lại có lá gan đi khıêυ khí©h nàng, thật cho rằng ở nhà mấy ngày thì sẽ lên trời sao, lần này sẽ làm cho nàng ta nhớ thật kĩ, hậu quả khi đắc tội nàng.