Chương 6: Tâm tư của giáo thảo đại nhân.

Chương 6: Tâm tư của giáo thảo đại nhân.

Edit: Cát.

Lận Tĩnh Viễn nhìn người đang ngồi làm việc ở đằng kia, trong lòng muôn vàn suy nghĩ, thiếu nữ ấy ánh mắt tự tin, bất luận vào thời điểm nào đều hấp dẫn ánh mắt tồn tại của mọi người, thậm chí càng thêm rực rỡ chói mắt so với quá khứ. Với hắn mà nói, nàng ngày càng trở thành ánh sáng rực rỡ, mà chính mình khát vọng ánh sáng ấy thật nhiều.

Ai cũng không biết, sự kiện thư tình hắn mới là người khởi xướng, lúc trước hắn nhìn thấy nàng mở ngăn kéo của Vương Minh Vận để đặt thư, trong lòng vừa phẫn nộ lại khó chịu, càng không nói nội dung thư tình ngập tràn tình yêu không có quan hệ với mình.

Từ thời điểm lần đầu tiên nàng tìm tới Vương Minh Vận, hắn liền chú ý nàng, nàng vẫn luôn thấp giọng, lời nói nhỏ nhẹ, cúi đầu nhỏ làm người khác không thấy rõ gương mặt, mà bản thân cũng không biết bắt đầu để tâm đến nàng từ khi nào, mê muội quan tâm mọi chuyện của nàng, thậm chí lúc nàng cẩn thận duy trì quan hệ với tên Vương Minh Vận kia, hắn đều để trong mắt.

Dần dần hắn bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn, tại sao tất cả không phải bởi vì hắn.

Dựa vào cái gì? Rõ ràng bất luận phương diện gì mình đều ưu tú gấp mười, gấp trăm lần người kia, nàng lại làm như không thấy, trong mắt đều là tên Vương Minh Vận đáng chết kia, cái tên giả mù mưa sa đó.

Rõ ràng người mà Vương Minh Vận thích là Nguyên Liên Liên, tại sao có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ nàng thật cẩn thận yêu thích, hắn rất tức giận, hoặc càng đúng hơn mà nói là ghen ghét, cho nên hắn trộm thư tình để trên mặt bàn của mình, tính toán tốt thời gian Vương Mai Linh sẽ đến, sau đó lợi dụng nàng ta thông báo chuyện này đến thiên hạ, làm nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ cần đau khổ, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng Vương Minh Vận kia là loại người gì.

Hắn biết nàng bị bắt nạt, nhưng hắn sẽ không đi hỗ trợ, ít nhất không lập tức đi ngay, hắn muốn cho nàng nhớ kĩ ai mới là người đối tốt với nàng, như hắn suy nghĩ, tên cẩu Vương Minh Vận kia vì lấy lòng Nguyên Liên Liên, không tiếc thông đồng làm bậy, khinh nhục nàng.

Chuyện này rất tốt, cuối cùng để nàng chết tâm đi, hắn tính toán chờ một ngày sẽ ra tay, thế nhưng ngày hôm sau nàng xin nghỉ, lén điều tra mới phát hiện nàng tự sát, một khắc kia, hắn thực hoảng hốt, thực sợ hãi nàng sẽ như vậy mà rời đi, nhưng đồng thời cũng là phẫn hận, nàng thích cái tên Vương Minh Vận kia như vậy, không tiếc vì hắn ta mà chết? Chính hắn cũng rất thích nàng cơ mà.

Trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng vẫn quyết định xin nghỉ tới xem nàng, chỉ là tới bệnh viện rồi liền dừng bước, rốt cuộc hắn dùng thân phận gì để gặp nàng? Nếu nàng biết, tất cả chuyện này đều do hắn, có thể hận mình hay không, nghĩ đến cặp mắt kia sẽ mang theo ghen ghét nhìn chính mình, hắn liền chịu không nổi, cho nên hắn chạy thoát, cho đến hôm nay, hắn mới lại lần nữa nhìn thấy nàng.

Tiếng chuông vào học vang lên, một nam tử diện mạo anh tuấn đi vào phòng học, trên mũi là một bộ mắt kính màu vàng, không giống như đồ vật cao cấp vẫn bán, ngược lại giống như đồ cũ từ mười mấy năm trước.

Mười mấy năm trước? Từ từ, Hạ Tích bỗng nhiên không nhớ nổi hiện tại là lúc nào, trực tiếp hỏi đồng học bên cạnh một chút: "Hôm nay là ngày mấy vậy?".

Nữ sinh bị hỏi ngẩn người, nhưng lộ ra biểu tình sợ hãi, giống như không muốn trả lời nàng.

Nàng như thế nào quên mất, hiện tại nàng là người bị cô lập, bất luận người nào đáp lời nàng đều sẽ có "đãi ngộ đặc thù".

Trong nhật kí đã từng ghi lại, có một nữ sinh đứng ra nói chuyện vì nàng, ngày hôm sau liền chuyển trường, gϊếŧ một dọa trăm, làm cho càng nhiều người ăn theo đội ngũ khi dễ.

Hạ Tích chớp mắt một cái không nói gì, nhịn xuống xúc động muốn hỏi người khác, một lần nữa ngồi xuống.

Thật là không xong, thế nhưng quên mất hạng mục kia, cũng không phải để ý chuyện mau chóng hoàn thành hạng mục, chỉ là không cam lòng bản thân khổ cực làm việc, cuối cùng chỉ là làm áo cưới cho người khác.