Chương 4: Thời khắc ấm áp, làm bữa sáng cho ba ba.

Chương 4: Thời khắc ấm áp, làm bữa sáng cho ba ba.

Edit: Cát

Ném ý tưởng trong đầu ra ngoài, nghĩ hiện tại nàng là Hạ Tích, Hạ Quế Dương chính là ba ba nàng, như vậy nàng sẽ làm một chú ong mật nhỏ cần cù lao động đi, chia sẻ gánh nặng với ba ba.

Đi vào trong bếp, phân chia mì sợi cho hai người, nghĩ nghĩ, lại chiên thêm trứng, nhìn thời gian, thời gian Hạ Quế Dương rời giường cũng không sai biệt lắm.

Trang trí bát mì thật tốt, đặt chén lên bàn, nhìn Hạ Quế Dương từ trên lầu đi xuống.

"Ba ba, buổi sáng tốt lành". Hạ Tích lộ ra tươi cười xinh đẹp.

Thiếu nữ tươi cười giống như có sức cuốn hút, Hạ Quế Dương cảm giác áp lực lâu nay cũng không nhàm chán như vậy.

Đi đến bên người thiếu nữ, sờ sờ đầu nàng: "Buổi sáng tốt lành, Tích nhi".

Sau khi Hạ Tích buông chén, giả vờ tức giận liếc hắn một cái, gạt tay hắn ra: "Ba ba, người làm tóc ta loạn bây giờ".

Thiếu nữ bộ dáng xinh đẹp tức giận, làm tâm can Hạ Quế Dương run lên, tay lớn của mình cầm lấy tay nhỏ có chút lạnh lẽo, trái lại, ôm lấy tay nhỏ: "Sao lại lạnh như vậy?".

"Con sợ cái chén kia nóng, cho nên dội nước qua tay, mau ăn thôi, ba ba, bằng không cái trứng kia lạnh sẽ không thể ăn nha".

Dứt lời, Hạ Tích đẩy Hạ Quế Dương vào chỗ ngồi bên bàn, bản thân ngồi xuống vị trí đối diện hắn.

Hạ Quế Dương lắc đầu cười cười, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn mì sợi.

Đối với việc xấu hổ tối hôm qua, hai người đều im lặng không nói chuyện.

Sau khi hai người người ăn xong, Hạ Quế Dương đứng lên trước muốn thu dọn chén đũa, Hạ Tích cũng không tranh làm, ngồi ở trên ghế vẩy vẩy hai chân.

Hạ tích nhân lúc hắn rửa chén, hỏi: "Ba ba, ăn ngon không?".

"Ừ, ngon hơn nhiều so với lúc trước".

Hạ Tích được người khích lệ như vậy nhanh chóng đi vào phòng bếp, đột nhiên từ sau lưng ôm chặt Hạ Quế Dương, trong thanh âm tràn ngập sung sướиɠ: "Ba ba, vậy về sau con sẽ luôn làm cơm cho người".

Vừa vặn, nàng có thể khai triển trù nghệ, đời trước nàng bỏ ra rất nhiều công phu trên phương diện ăn uống, vì muốn ăn thật ngon, bản thân có nghiên cứu qua, sau đó lại hứng thú đi qua các con phố lớn nhỏ.

Hạ Tích ngẩng mặt nhìn sườn mặt nam nhân, rõ ràng không đẹp, nhưng càng nhìn càng làm cho người không rời mắt được.

Trên lưng bị hai luồng mềm mại đè ép, trong lòng lại hiện lên loại cảm giác khác lạ này, tay nhỏ mềm mại đặt ở trước bụng, làm Hạ Quế Dương trong lúc rửa bát có chút thất thần, tùy tiện rửa qua liền xong.

Dùng khăn lông lau qua tay, xoay người, bắt lấy bả vai của Hạ Tích đẩy ra, cúi đầu gối, hai tay nhẹ nàng véo đôi má hơi phì có chút trẻ con của nàng: "Con a, ngoan ngoãn đọc sách là được rồi".

"Được rồi, được rồi, ba ba, con phải về phòng thu dọn một chút, hôm nay muốn đến trường học, hiện tại đã đầu tháng ba, không thể chậm trễ thời gian nữa".

Hạ Tích bước nhanh trở về phòng, nàng thật thích loại cảm giác này, có thể làm nũng vô điều kiện, tùy hứng, lần đầu tiên biết thì ra trong cuộc sống hằng ngày cũng có điều để chờ mong.

Đi đến trước gương trang điểm, nghĩ nghĩ, buộc tóc dài lên cao thành tóc đuôi ngựa, đẩy tóc mái ra, lộ ra hai lông mày thanh tú, cả người xinh đẹp lên không ít.

Thật ra tối hôm qua nàng đã nhìn qua, thân mình này với bản thân đời trước đều cùng một khuôn mẫu mà ra, đồng dạng đều là một mỹ nhân, mắt thu thủy, dưới mũi tinh xảo là môi anh đào hồng nhuận, đoán chừng bởi vì ngày thường nàng đều cúi đầu, còn có tóc mái che đậy, hơn nữa làm người lại rất điệu thấp, cho nên mới không ai phát hiện đi, chỉ là cũng may không ai phát hiện, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Mặc bộ đồng phục kia vào, kéo kéo chân váy có hơi ngắn, tháo hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi ra, như vậy tương đối thoải mái, mang cặp sách màu hồng nhạt đi ra ngoài.

Đi tới cửa, nhìn thấy Hạ Quế Dương trên xe mô-tơ đang đứng chờ, cùng quá khứ khác biệt, trước kia nàng luôn cúi đầu, làm người khác không thấy rõ biểu tình của nàng, không biết suy nghĩ của nàng, hơn nữa cũng không quá thân cận với mình, mà hiện tại cảm giác thật sự không khỏe, nhưng loại thay đổi này luôn là tốt, nữ nhi trở nên hoạt bát, trước kia còn lo lắng về sau nàng không thể thích ứng với xã hội.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, Hạ Quế Dương cúi thấp đầu theo nàng.

Trên mặt bị một thứ mềm mại chạm qua: "Hì hì, được rồi, ba ba, người đi làm trước đi, con tự mình đến trường là được rồi".

Một nụ hôn kia nhẹ nhàng rơi vào đáy hồ giống một cọng lông vũ, rõ ràng rất nhẹ, lại nổi lên gợn sóng.

Hạ Tích cười phất tay tạm biệt Hạ Quế Dương, trong thâm tâm vui sướиɠ hài lòng.