Chương 2: Quá khứ của Hạ Tích

Chương 2: Quá khứ của Hạ Tích.

Edit: Cát

Mấy ngày ở bệnh viện ăn cháo trắng, thời điểm Hạ Tích hoài nghi có phải vị giác của mình không còn hay không, rốt cuộc có thể xuất viện.

Khi về đến nhà, đèn đường cũng đã sáng lên.

Nhà ở này không nhỏ, ở bệnh viện mấy ngày đại khái cũng hiểu được một chút tình huống, ba ba nàng gọi là Hạ Quế Dương, nhà ở hiện tại là ông của nguyên chủ để lại, đại khái là cho ba ba nàng cưới vợ, chỉ là nàng không biết mẹ mình là người như thế nào, đến bây giờ cũng không gặp.

Ba cô sáu bà cũng từng khuyên nhủ Hạ Quế Dương cưới tiếp, chỉ là hắn lấy cớ phải chăm sóc tiểu hài tử thật tốt để cự tuyệt.

Hạ Tích chào hỏi xong liền đi về phòng.

Hạ Quế Dương nhìn bóng dáng nữ nhi, có chút lo lắng, đã nhiều ngày hắn không đi công tác, mỗi ngày chiếu cố nữ nhi, nhiều lần hỏi thăm tin tức ở trường học, cũng không biết được lý do nữ nhi đột nhiên luẩn quẩn trong lòng, trong lòng phiền muộn không thôi, hắn cũng hỏi qua nữ nhi, nhưng có lẽ nữ nhi bị đυ.ng đến đầu, hiện tại có chút kí ức không thể nhớ ra, hắn chắc chắn tin tưởng nữ nhi ở trường học phải chịu khi dễ, chỉ là lão sư một mực nói không biết, sao có thể, đoán chừng tin tức bị người ép xuống đi, nghĩ đến đây, hắn cảm giác có chút suy sụp, không có bản lĩnh giữ lại lão bà, cũng không có năng lực bảo vệ tốt nữ nhi.

Đi vào phòng nguyên chủ, cảm giác đầu tiên chính là rất ít nữ tính, đại bộ phận đều là màu hồng nhạt, Hạ Tích cũng không có quá nhiều cảm giác, dù sao nàng chỉ cần thoải mái là được, không yêu cầu nhiều lắm.

Liếc mắt một cái tìm được một ngăn kéo duy nhất có khóa, chỉ là chìa khóa sẽ ở đâu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cho nên Hạ Tích mở ngăn kéo bên cạnh không có khóa ra, quả nhiên a, thói quen này thế nhưng lại giống với mình.

Đi đến mép giường, mở ra cuốn sổ notebook màu hồng nhạt, chữ của thiếu nữ thanh tú, nội dung bên trong đều là chuyện hằng ngày, ngẫu nhiên có chút ít suy sụp nhỏ nhưng cũng sẽ rất lạc quan, nhưng một tuần gần đây nhật kí trở nên đặc biệt dài, hơn nữa dòng chữ có áp lực, giống như Hạ Tích có thể thấy biểu tình tuyệt vọng giãy giụa của thiếu nữ kia.

Nguyên chủ là học sinh ưu việt toàn diện, tính tình tốt, nhưng qua một ít hành động có thể thấy được, kì thật nguyên chủ có chút tự ti yếu đuối, nguyên nhân phần lớn là bởi vì nguyên chủ không có mẹ, khát vọng tình thương của mẹ, rồi lại không thích mẹ, chủ yếu nàng nghe được nhiều nhất chuyện nàng ta sau khi sinh nàng xong liền lấy tiền, xe của ba ba vất vả kiếm được bỏ đi theo người khác.

Việc tốt bị người kỵ, người tốt bị người khinh.

Liền ở tuần trước, nguyên chủ viết thư tình bày tỏ thích một người, gọi là Vương Minh Vận, hai người quen biết nhau trong một lần hoạt động, khi đó nguyên chủ làm hoạt động hậu cần, không cẩn thận đυ.ng vào người khác, người nọ vẫn luôn hùng hùng hổ hổ dây dưa không dứt, mà Vương Minh Vận xuất hiện, giúp nàng giải quyết mâu thuẫn, nguyên chủ cũng bởi vì vậy bắt đầu yêu thầm, mà Vương Minh Vận vẫn duy trì với nàng quan hệ không phải người yêu, trở thành bạn bè, nguyên chủ cũng nghĩ sắp tốt nghiệp, cho nên cũng tính toán đâm thủng tầng giấy mỏng này.

Chỉ là trời xui đất khiến thư tình với Vương Minh Vận thế nào lại rơi vào tay giáo thảo kia, chuyện này lúc ấy truyền ra, Hạ Tích sợ tới mức vội vàng đi theo giáo thảo nói rõ chân tướng, muốn hắn ra mặt hỗ trợ làm sáng tỏ một chút, vậy mà mặt cũng chưa nhìn thấy đã bị hắn đuổi trở về.

Mà lần này lại bị người khác diễn xuất bẻ cong sự thật, nói nàng bị cự tuyệt còn muốn dây dưa không rõ, do đó khiến cho chúng nữ sinh phản cảm, liên hợp ức hϊếp vũ nhục nàng, bị dội nước trong WC, hay bị xé sách vở, đó đều là tương đối nhẹ, có đôi khi sẽ bị người đánh, bị tát, bị người ẩu đả.

Chỉ một phong thư tình đơn giản, một thời gian sớm chiều, từ thiên đường biến thành địa ngục.

Nàng cũng là hài tử có người đau lòng, bị người khi dễ cũng sẽ ủy khuất, nhưng vì tính tình yếu đuối nên nàng không dám phản kháng, chỉ dám yên lặng thừa nhận, chỉ dám vào ban đêm ở trong ổ chăn của mình yên lặng liếʍ láp miệng vết thương, cầu nguyện mày mai tới, tất cả chuyện này hết thảy chỉ là một giấc mộng.

Rốt cuộc một lần lớn mật, hướng tới Vương Minh Vận mà mình tín nhiệm cầu xin giúp đỡ, rốt cuộc trước kia mình cầu xin hắn giúp đỡ hắn đều không cự tuyệt,.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, chờ tới không phải là được giúp đỡ, mà hắn nói một câu "trước kia cậu làm như thế nào tôi đều mặc kệ, chỉ là cậu làm cho Liên Liên tức giận, cho nên thật xin lỗi".

Liên Liên, cũng chính là Nguyên Liên Liên, hoa hậu giảng đường của trường trng học Dũng Đức, bạn gái tai tiếng của giáo thảo, mà theo lời nói như vậy của Vương Minh Vận, mẫn cảm như nguyên chủ làm sao sẽ không rõ ràng, không thể nghi ngờ đây tuyệt đối là đả kích lớn với nàng.

Chỉ là nguyên chủ là người cố chấp, thấy chết cũng không quay đầu lại, bị Vương Minh Vận dăm ba câu lừa đi vào nhà vệ sinh, còn chụp được ảnh lõa thể, đây là nguyên chủ biết được từ miệng của Vương Mai Linh, thành ra cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, đầu tháng ba áp lực học tập rất lớn, lại còn xảy ra loại chuyện này, trong lúc nhất thời tinh thần không chịu nổi, bởi vậy cuối cùng nguyên chủ lựa chọn nhảy xuống hồ tự tử, sau đó Hạ Tích nàng liền tới.

Hạ Tích cảm khái nghìn lần, chỉ có thể nói người này bất hạnh, lại giận mà không đấu tranh, nếu nàng hơi có cốt khí một chút, sẽ không đi đến kết cục này.

Chỉ là một câu cuối cùng có ý tứ gì?

Nếu ta là Hạ Tích thì tốt rồi.

Rất kì quái, vì cái gì nguyên chủ nói chính mình là Hạ Tích thì tốt rồi? Chẳng lẽ nguyên chủ cũng giống nàng đều là u hồn trọng sinh trên một người khác? Hoặc là, nguyên chủ biết rõ sự tồn tại của chính mình. Nếu là người trước, những lời này rất khó giải thích thấu đáo, nếu là người sau, tính cách của nguyên chủ với mình có thể nói là tương phản, mà nếu theo như lời nguyên chủ nói, không có khả năng nguyên chủ sẽ gặp bi kịch như vậy, vậy chính mình xuất hiện ở chỗ này 80% có quan hệ với nguyên chủ.

Hạ Tích thở dài, càng nghĩ càng thấy khó, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có một số việc rồi sẽ trồi lên mặt nước, một lần nữa đóng ngăn kéo, khóa lại.

Báo thù? Không, tuy rằng hiện tại nàng điều khiển thân thể này, nhưng nàng cũng không phải là Hạ Tích ban đầu, nàng cũng không có lập trường, đại khái nàng cũng chỉ biết được một ít chuyện của nguyên chủ, nhưng một số việc vẫn khó nói đúng, giống như kí ức có chút gạt người, đặc biệt thời điểm làm một người có kí©h thí©ɧ khó có thể thừa nhận, sẽ tự động biến thành bộ dáng chính mình muốn.

Chẳng qua hiện tại chính mình mới là Hạ Tích, sẽ không chấp nhận được việc người khác khinh nhục nàng cùng với người thân của mình.

/p>U?݌