Chương 26: Vịt con xấu xí tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ
Trải qua gần nửa tháng luyện tập khẩn cấp, Ngô Nông cùng nhóm dancer khác cuối cùng phối hợp không sai biệt lắm, Ngô Nông lần đầu tiên phối hợp âm nhạc cùng mọi người xoay mông, động tác dị thường nhìn quen mắt trong gương kia cùng đội hình từng chút mở ra trí nhớ của Ngô Nông ── hắn lúc này mới loáng thoáng nhớ tới, đời trước vũ hội Giáng Sinh đại học năm nhất, hắn hình như thật sự đã từng gặp qua bộ vũ đạo này, bất quá khác nhau ở chỗ hắn lúc ấy là ở dưới đài xem, mà không giống như bây giờ ở trên đài xoay .
Vũ đạo tập luyện không sai biệt lắm, nhưng trưởng trưởng câu lạc bộ văn thể mỹ dị thường hà khắc lại bắt đầu soi mói “Tinh thần diện mạo” của Ngô Nông, đương nhiên đây chỉ là một lí do thoái thác mà thôi, tóm lại học tỷ kia trên nhìn nhìn dưới nhòm nhòm, trọng điểm công kích đối tượng chính là Ngô Nông mặc áo vest nhỏ mặc quần da ngắn lộ ra lông chân.
Ngô Nông dù sao cũng là nam nhân, cho dù hắn thân nhỏ nhắn thế nào cũng không thể thay đổi chuyện thực hắn là nam nhân, tuy rằng lông chân của hắn hơi ít, nhưng đối với nhóm học tỷ toàn thân một cọng lông lẻ tẻ cũng không có, ngay cả lông mi cũng tinh tế, hắn đã muốn xem như bụi cỏ dầy đặc. Đừng nói học tỷ, nhóm học trưởng nhảy cùng Ngô Nông đều đem thân thể xử lý trơn bóng, cẳng chân trắng nõn sạch sẽ của người ta làm cho Ngô Nông xem một cái tự biết xấu hổ.
Nhóm học trưởng quen biết ném cho hắn kem bôi rụng lông cùng tấm wax, tinh tế nói với hắn mấy thứ này dùng thế nào, sau đó Ngô Nông quê mùa trước sau 2 đời đều chưa dùng qua vật này, liền cảm ơn cầm lấy mấy thứ ấy đi trở về.
Chờ trở về trong túc xá, như cũ một người cũng không có ── nếu có người Ngô Nông mới ngượng ngùng nha, dù sao một đại nam nhân dùng kem rụng lông loại chuyện này thật sự có điểm ẻo lả, Ngô Nông tự xưng là đàn ông thực sự lại chạy tới nhảy múa, đây đã muốn mạng hắn rồi, hiện tại đương nhiên càng không muốn để cho người khác nhìn đến bộ dạng hắn tẩy lông.
Dù sao cũng phải tẩy lông chân, mặc nhiều lắm cũng không tiện, Ngô Nông liền cởi ra chỉ mặc quần cộc và áo ba lỗ, cũng tiện cho hắn hành động. Hắn dựa theo hướng dẫn học trưởng, trước tiên làm ẩm chân, rồi mới bóc tấm wax thật cẩn thận dán vào chân, sau đó còn dị thường nghiêm túc vỗ hai cái, sợ có chỗ nào đó còn chưa dính vào.
Hắn bóc một góc dán ở chân, rồi mới một phát giật mạnh ── “Oa oa oa!” Nháy mắt thanh âm của hắn liền ức chế không được phá miệng mà ra, đem mọi người lầu trên lầu dưới kinh hãi thiếu chút nữa rớt xuống giường.
Ngô Nông ôm cái chân có miếng dán kéo xuống được phân nửa ở trong túc xá một chân nhảy qua nhảy lại, đau đến đôi mắt đều đỏ. Hắn căn bản không nghĩ tới các nữ sinh vì một cặp đùi trơn nhẵn lại phải trả giá lớn như vậy, còn đương nhiên nghĩ trò đơn giản gì, kết quả là trúng chiêu.
Một mình hắn là không còn có dũng khí tiếp tục xé tấm wax dán lông chân, nhưng để nó dính như vậy trên đùi tất nhiên là không được. Ngô Nông nghĩ nửa ngày, chỉ có thể gọi điện thoại kêu ba tên cùng phòng về hỗ trợ. Nhưng là cố tình đúng dịp, thời điểm hắn gọi điện thoại, ba tên cùng phòng kia đang dưới áp bức của Sở Giang Thiên tân tân khổ khổ vì xã đoàn liên hiệp hội công tác, di động cũng chưa dám khởi động máy. Ngô Nông tự nhiên chỉ có thể nghe được một mảnh thanh âm tuyệt vọng “Số máy quý khách hiện không liên lạc được. . .” .
Nghĩ trước nghĩ sau, người bây giờ có thể giúp hắn chỉ có cái tên hắn thật sự thật sự không muốn gặp lại, nhưng bây giờ thật sự phải cần Sở khốn kiếp.
======
Khi Sở Giang Đông nhận được điện thoại cầu cứu của Ngô Nông cố nén khóc nức nở, y đang ở phòng của hiệu trường cùng hiệu trưởng học viện báo cáo công tác. Vốn lúc này không nên nghe điện thoại, nhưng y vừa nhìn thấy trên màn ảnh biểu hiện “Vịt con” liền cũng không quản hợp hay không hợp lễ, cùng hiệu trưởng nói xin lỗi sau liền ra cửa nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, thanh âm Ngô Nông luôn run run, thỉnh thoảng còn có hai tiếng nức nở, Sở Giang Đông nghe thanh âm đối phương, tâm rõ ràng rối loạn hai nhịp. Y nhanh chóng cùng hiệu trưởng xin lỗi chuẩn bị rời đi, hiệu trưởng vóc người béo, tâm cũng đủ rộng, không chỉ không trách tội, còn có cùng học trò hắn xem trọng này nói giỡn: “Xảy ra chuyện gì sao? Điện thoại của bạn gái?”
Sở Giang Đông sắc mặt biến cũng chưa biến: “Bạn gái của em muốn sinh, em phải trước khi hắn tiến phòng sinh gặp hắn một lần.” Dứt lời cũng không quản hiệu trưởng nghẹn họng nhìn trân trối nói không ra lời, mặc vào áo khoác liền thẳng đến phòng ngủ của Ngô Nông.
Đại học A phi thường lớn, cho dù Sở Giang Đông một đường đi nhanh trở về, từ phòng hiệu trưởng đến quản lý học viện ký túc xá cũng tốn gần mười phút của y, mà lúc này đây, cẳng chân của Ngô Nông đã bắt đầu cảm thấy khô ráo dính chặt.
Khi Sở Giang Đông vừa mở cửa phòng ngủ của Ngô Nông, chỉ thấy một con vịt con nước mắt lưng tròng mặc quần cộc cùng áo may ba lỗ nhào tới, thậm chí còn ôm cổ y, chẳng phân biệt được mọi việc mắng: “Sở Giang Đông ngươi là tên khốn kiếp làm sao hiện tại mới đến a, Lão Tử ta mau đau chết, cũng không nhanh chút ô ô ô, ta con mẹ nó đều nhanh đau chết, ô ô ô ta thật sự sẽ đau chết. . . . . .”
Sở Giang Đông đối với loại “Yêu thương nhung nhớ” chống đỡ không được, y trước xem một chút sắc trời bên ngoài, sau khi xác định là mùa đông mà không phải mùa hè, mới phi thường nghi hoặc mở miệng: “Anh nói vịt con, em đây là làm gì a? Cho dù em cường tráng chịu lạnh tốt cũng không cần mặc phong phanh như thế đi?”
Ngô Nông trừng hắn liếc mắt một cái đem y kéo vào phòng, rồi mới nâng lên cẳng chân hướng y, làm cho y xem trên chân của mình tấm wax chỉ kéo xuống đến một nửa, rồi mới vừa mắng vừa nói, đem sự tình tự thuật một lần. Sở Giang Đông nghe xong chuyện này cũng 囧 rồi, y cũng chưa từng giúp người xử lý qua lông chân thì làm sao biết làm? Bất quá cũng may y có một em trai tốt, vội vàng gọi điện thoại đi qua hỏi hắn vấn đề “Lột lông chân như thế nào đây”
Sở Giang Thiên thật đúng là từng nghe Trương Tuyết kỳ nói qua phương diện này, lập tức liền để ông anh trai nhà mình lấy chút nước đem tấm wax thấm ướt .
Đợi cho Sở Giang Đông cúp điện thoại, Sở Giang Thiên cầm lấy di động sững sờ, ngẩn người: ông anh hắn rốt cuộc là chỗ nào không đúng, làm sao một đại nam nhân đang yêu đương bắt đầu lột lông chân rồi?
Bên kia Ngô Nông đôi mắt hồng ngồi ở trên ghế, xem Sở Giang Đông cầm lấy khăn lông ướt tại trên đùi mình lau đi lau lại, đợi cho tấm wax mềm xuống, mời tàn nhẫn xé nó xuống.
Dù sao thời gian dán cũng đã rất dài, cho dù Sở Giang Đông làm ẩm ướt, vừa nhẹ xé, vẫn là đem Ngô Nông kêu đau một tiếng, bất quá này có thể sánh thời điểm hắn làm mạnh hơn nhiều. Sở Giang Đông dán chân trái của Ngô Nông, đợi cho hai tờ dán lên lông chân, lại giật ra ném sang một bên, hai chân trắng của Ngô Nông cũng trơn giống như nhóm học tỷ văn thể bộ giống nhau.
Ngô Nông có chút không có thói quen sờ mó chân của mình, cảm giác mình giống như là một con vịt bắp đùi trơn nhẵn, ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của con thiên nga này không biết nên trốn chỗ nào. Hắn nhanh đưa chân lui về phía sau, còn muốn vung tay đi chắn tầm mắt của Sở Giang Đông: “Nhìn nhìn cái gì! Chưa thấy qua con vịt không có lông chân à!”
Sở Giang Đông cười đến giảo hoạt: “Xem qua, nhưng chưa sờ qua.” Dứt lời tay y đã muốn xoa trên chân của Ngô Nông, ngón tay linh hoạt như là đàn dương cầm tại trên đùi trơn bóng của hắn toát ra : “── bất quá bây giờ sờ rồi.”
Mắt thấy Ngô Nông vừa muốn phát tác, Sở Giang Đông nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Lại nói, vịt con, chỗ này của em sao trắngt rắng, bôi cái gì rồi?” Thẳng đến ngón tay của y chỉ dưới nách của Ngô Nông, Ngô Nông mới nhớ tới hắn bôi kem rụng lông ở dưới nách đã có gần nửa giờ rồi!
“A a a a a!” Ngô Nông chạy nhanh từ trên ghế nhảy dựng lên xông ào vào phòng tắm, ở dưới vòi nước lại rửa sạch kem rụng lông bị hắn quên đi sạch sẽ. Bất quá cho dù kem rụng lông này nhẹ như thế nào, dưới tác dụng nửa giờ, làm cho dưới nách Ngô Nông đỏ một mảnh, sờ lên còn có chút đau.
Ngô Nông chỉ cỏ thể uể oải tiếp tục duy trì tư thái hai tay ôm đầu, buồn bã ỉu xìu trở về phòng ngủ.
“Em đây là xảy ra chuyện gì?” Sở Giang Đông rất hứng thú.
“Thờì gian quá dài rồi, có đau một chút.” Ngô Nông cảm thấy nam nhân không có lông phi thường kỳ quái, giống như con vịt bị vắt sạch lông, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có cảm giác an toàn ── hơn nữa còn là vịt con hai cái cánh nhỏ ôm đầu.
Ngón tay dài của Sở Giang Đông đùa bỡn cầm lấy kem rụng lông trong tay: “Nói như thế, nếu không lâu, hiệu quả cũng không tệ lắm?” Y vừa nói , một bên không có hảo ý nhếch lên khóe miệng, cặp mắt kia giống đèn pha ở trên người Ngô Nông quét tới quét lui, Ngô Nông bị y nhìn có chút run rẩy, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bị thị gian.
Ánh mắt Sở Giang Đông cuối cùng dừng ở phần hông Ngô Nông, cũng không che giấu lửa nóng, mà kem rụng lông y thưởng thức trong tay cũng đột nhiên xịt ra.
Ngô Nông lập tức liền hiểu được Sở Giang Đông nghĩ đến gì, hắn trong một giây mặt trở nên đỏ bừng, chỉ lấy cửa kêu to lên: “Cút, Sở hỗn đản!”
Sở Giang Đông thấy hắn như vậy cười đến càng vui vẻ, khoanh hai tay khoan thai bước lâng lâng đi, đương nhiên trước khi đi còn đặc biệt đem kem rụng lông kia trịnh trọng bỏ vào trong tay Ngô Nông: “Nếu quả thật muốn tẩy chỗ kia , đừng quên kêu anh đến.” Rồi y mới vỗ vỗ đầu nhỏ đã muốn giận đến nói không ra lời, cười tủm tỉm rời đi.