Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

1.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Vũ, Nấm Beta: Nấm, zuuneyus, Yu Ming Truyện Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp của tác giả Qifu A sẽ khiến người đọc cảm nhận được câu chuyện cổ tích con vịt xấu xí gặp con thiên nga. Ngô Ngôn …
Xem Thêm

Chương 24: Vịt con xấu xí chuẩn bị xoay mông
Đợi mấy tên cùng phòng trở lại, Ngô Nông đã che miệng mơ mơ màng màng vào phòng, rồi mới nhanh tay nhanh chân lột sạch quần áo, bò lên giường.

── Lần thứ hai, không đúng, là lần thứ ba rồi! Nhưng lại không ác ý cắn y giống như lần đầu, lần này là cái hôn mềm nhẹ tựa như lông vũ, nếu không phải hắn lúc ấy ngơ ngác mở to mắt nhìn, nói không chừng còn có thể tưởng lầm là ngón tay của đối phương khẽ vuốt qua.

Ngô Nông ôm đầu ở trên giường lăn qua lộn lại, đợi đến lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ, kết quả xuất hiện trong mộng đều là khuôn mặt tuấn tú phóng đại vô hạn của người nào đó.

Cứ tiếp tục như vậy, Ngô Nông căn bản không ngủ nổi, thức tỉnh nhiều lần. Chờ đến giữa trưa cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ thϊếp, chợt trưởng phòng ban thư ký hội học sinh chết tiệt lại gọi điện thoại tới.

Ở trong điện thoại, trưởng phòng ban thư ký dùng loại ngữ khí cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống, không coi ai ra gì, chỉ điểm trên sông phân phó cho Ngô Nông: “Ngô Nông, cho cậu cơ hội, bây giờ là 12h10, cậu phải đến đại sảnh học viện nghệ thuật trước 12h30 tại phòng tập luyện vũ đạo số 2.” Dứt lời liền lưu loát cúp điện thoại, cũng không đợi Ngô Nông phản ứng.

Ngô Nông nằm ở trên giường cầm di động nửa ngày không kịp phản ứng, hắn không có học múa, rốt cuộc tại sao phải tới đại sảnh học viện nghệ thuật tập luyện vũ đạo? Quan trọng nhất là, đại sảnh phòng tập luyện vũ đạo số 2 ở đâu ?

Nhưng lời của trưởng phòng ban thư kíchính là thánh chỉ, Ngô Nông cũng không dám từ chối, chỉ có thể mặt mày đau khổ nhanh chóng mặc xong quần áo, từ trên lầu ký túc xá học viện bọn họ chạy ra, đi thẳng đến cửa phía nam gần học viện nghệ thuật . Kiếp này Ngô Nông cùng cha mẹ từ nhà ga tới đại học A chính là tiến vào bằng cửa phía nam của trường, hiển nhiên đối với yêu nghiệt hoành sinh chiếm cứ ở đây của học viện nghệ thuật lòng có bi ai, hắn sợ lần này có mạng tới học viện nghệ thuật, lại không mạng trở về, đặc biệt trước khi đi kéo tay mấy tên cùng phòng lưu luyến chia xa, cũng dặn dò họ, nếu hắn thực sự không về được, nhớ chiếu cố ba mẹ hắn. ( ui zời, làm như đi chết ko bằng)

Bất quá khi Ngô Nông tới học viện nghệ thuật, cảnh tượng chướng khí mù mịt, tà ma ngoại đạo hoành hành ở trong ảo tưởng của hắn tất cả đều không phát sinh, cửa học viện nghệ thuật sạch sẽ, lại không thấy hành vi nghệ thuật cũng không có hình vẽ xấu linh tinh loạn thất bát tao gì đó. Có thể là giữa trưa, tất cả mọi người nghỉ trưa, nghệ thuật học viện im lặng sừng sững như dãy núi, trên đường đều không thấy ai.

Nhắc tới học viện nghệ thuật, nó được xây dựng đúng là đẹp, các tòa nhà đều xây theo phong cách Gothic, ba tòa tương đối nhỏ bao bọc xung quanh ở giữa tòa nhà sáu tầng lầu, mà không xa kia là ký túc xá nam sinh và nữ sinh, sạch sẽ, tự nhiên, tao nhã, đây là cảm giác đầu tiên của Ngô Nông đối với học viện nghệ thuật, đáng tiếc hiện tại giờ đã gần 12h30, hắn đối với cái gọi là “sảnh tập luyện vũ đạo số 2” không có một chút hiểu biết, hiển nhiên không hưng trí chú ý hoàn cảnh nơi này.

Nhìn bộ dáng hắn muốn sứt đầu mẻ trán, bên cạnh có một nam tử hào hoa phong nhã chủ động đi tới hỏi hắn có cái gì cần giúp, hắn tựa như bắt được cây cỏ cứu mạng, hận không thể nói nhanh: “Cho hỏi. . . . . . sảnh tập luyện vũ đạo số 2 ở đâu vậy?”

Người trẻ tuổi sửng sốt, như là không nhìn ra người trước mắt mặc quần áo giống chim cánh cụt lại là dân khiêu vũ, nhưng vẫn phi thường hữu lễ chỉ cho hắn phương hướng: “Chính là tòa nhà đó, tầng trên cùng, cả một tầng đều là sảnh tập luyện vũ đạo.” (Yu Ming: T_T , ta thích chim cánh cụt lắm nga~ , rất đáng yêu, đi lạch bạch lạch bạch, ước gì có thể nhìn thấy chim cánh cụt)

Ngô Nông nhanh chóng cám ơn hắn, nghĩ rằng người học viện nghệ thuật này quả nhiên không phải đều là yêu ma “Ngài là học sinh hay là thầy giáo ? Đối nơi này thật đúng là rất quen thuộc.”

Người tuổi trẻ kia nở nụ cười một chút: “Cũng không phải, tôi trước kia là người quét dọn vệ sinh.” [ta nghi anh này trong bộ khi cà chớn gặp cà chua quá!]

“. . . . . .” Mặt Ngô Nông một trận rút gân, nói tiếp không nổi nữa, lại vừa nhìn đồng hồ ──thôi, đã qua 12h30 rồi, hắn vừa nghĩ tới trưởng phòng ban thư ký xoay xoay cổ tay, lúc này sợ tới mức run run. Hắn vội vàng cùng đối phương cáo biệt, vọt vào tòa nhà nghệ thuật sau, nín thở hừng hực chui lên lầu 6, nhưng cho dù hắn liều mạng như vậy, cũng đã trễ.

Tòa nhà nghệ thuật lầu 6 là một đại sảnh lớn, đủ cho năm sáu trăm người luyện tập vũ đạo. Bên cạnh còn phân bốn năm sảnh nhỏ, còn sảnh số 2 của Ngô Nông đang vội vã xông vào là chỗ chỉ có thể đủ năm mươi người tập luyện.

Đại sảnh số 2 đã có 23 người ở nơi đó đợi rồi, họ đang được một học tỷ cấp cao hướng dẫn các động tác cơ bản. Nhìn thấy Ngô Nông hừng hực xông tới, đầu lĩnh học tỷ cao cao hất cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn hắn, rồi mới chỉ huy hắn đi theo phía sau đội ngũ bọn họ hoạt động gân cốt.

Ngô Nông giống như là vịt con xấu xí xông lên bầy chim nhạn chịu trận, đi theo phía sau bọn họ, nhấc chân, duỗi cánh tay, bộ dáng ngốc chính hắn đều muốn cười. Trong đội ngũ chỉ có mười nữ sinh, còn lại đều là nam sinh, nhưng cũng đều là vóc dáng cao gầy, bộ dáng anh tuấn, chân dài, mông gọn, khắp nơi đều nêu lên Ngô Nông hắn và bọn họ có bao nhiêu khác biệt .

Ngô Nông không nghĩ tới sống lại một lần, cư nhiên so với đời càng làm cho mình tự ti hơn. . . . . . hắn xem như nhìn thấu rồi, chính mình đừng nói muốn vượt qua con thiên nga kia, hắn ngay cả bọn chim nhạn này cũng không bằng!

Đợi Ngô Nông đen mặt đi theo phía sau học tỷ học trưởng hì hục giãn gân cốt, đầu lĩnh học tỷ mới tụ tất cả mọi người cùng một chỗ, nói sơ qua an bài của hội học sinh lần này: thì ra sáng hôm nay Hội trưởng hội học sinh triệu tập tất cả trưởng câu lạc bộ, bàn bạc rồi ra quyết định, chuẩn bị tổ chức vũ hội mặt nạ vào đêm Giáng Sinh, địa điểm tổ chức ở ngay tại giữa đại lễ đường trong trường học. Bất luận là hội học sinh, hay là viện hội học sinh, đều phải xuất ra một tiết mục vũ đạo, khuấy động không khí hội trường.

Lần này tiết mục vũ đạo của hội học sinh dĩ nhiên do câu lạc bộ văn thể mỹ tổ chức cho hội học sinh, mà người trong đó trên cơ bản tất cả đều là dân học viện nghệ thuật, tùy tiện tập luyện vũ đạo tự nhiên không nói chơi. Nhưng khi trưởng câu lạc bộ văn thể mỹ ( chính là đầu lĩnh học tỷ vừa rồi ) đã định một bài nhảy phi thường sống động nhưng sau đó lại phi thường buồn bực phát hiện, con trai quá ít, chỉ có thể tạm thời điều tới vài người từ hội học sinh ── mà cái người may mắn, dĩ nhiên là vịt con xấu xí đáng thương của chúng ta, Ngô Nông.

Ngô Nông thật không rõ tại sao chuyện tình đáng chết này lại rơi xuống trên đầu mình, nhưng bất luận là trưởng câu lạc bộ văn thể mỹ hay là trưởng phòng ban thư ký, khí áp đều quá cường đại, cường đại đến nỗi Ngô Nông không kịp nói không, đã bị cưỡng chế yêu cầu tham gia múa tập thể này.

Trưởng câu lạc bộ văn thể mỹ lại nói vài câu, đại ý chính là mọi người cố gắng nhảy cho tốt, nếu đã là người của hội học sinh, thì không thể bị bên viện hội học sinh đàn áp. Rồi cô mới giới thiệu vài câu về điệu múa lần này, phân phó mọi người trở về xem video, ngày hôm sau lại chính thức tập luyện.

Ngô Nông đần độn trở về phòng ngủ, dọc theo đường đi liền nghĩ vũ đạo này rốt cuộc nhảy như thế nào ── thời điểm học tỷ kia nói ra là phải nhảy, Ngô Nông nghĩ múa tập thể mà nữ sinh hiện tại đều thích hay na ná với phương Đông hoặc super gì đó, kết quả không nghĩ tới cô nói ra một cái tên chính mình hoàn toàn chưa từng nghe qua, rồi mới nói cho bọn hắn biết bài nhảy kia tên là “abracadabra”.

Anh văn quen thuộc, Ngô Nông đương nhiên nghe nói qua phát âm abracadabra này, lại nói tiếp đây là một loại “chữ ma thuật” ngoại quốc, cùng ý nghĩa với Trung Quốc là “cấp cấp như luật lệnh ” . Nhất là nghe học tỷ kia nói, vũ đạo này còn có cái tên phi thường “khác biệt”, Ngô Nông dọc theo đường đi đều hiện ra vẻ mặt = 口 = dại ra phiêu trở về ký túc xá. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Học tỷ nói, vũ đạo kia gọi là “múa xương chậu” .

Ngô Nông dọc theo đường đi vắt hết óc, nghĩ sao đều tưởng tượng không ra một bài tên là “cấp cấp như luật lệnh” múa xương chậu là bộ dáng gì. Trước mắt hắn không ngừng hiện ra một đám xương cốt vặn vẹo lấy mông làm dáng nghĩ đến toàn thân đều chảy ra mồ hôi lạnh.

Chờ đến ký túc xá, ba tên cùng phòng sợ thiên hạ bất loạn xông tới, bắt hắn khai rõ lần này đi học viện nghệ thuật có diễm ngộ gì hay không. Ngô Nông chớp chớp mắt phi thường vô tội: “Gặp được thiệt nhiều học tỷ xinh đẹp.”

Ba đầu sói ký túc xá hưng phấn chạy tới trên cửa sổ nhìn trời hú dài.

“Xinh đẹp nhất chính là học tỷ nói muốn dạy tôi khiêu vũ.”

“Oa oa, là khiêu vũ kề mặt hay là múa thoát y? Oh oh chuyện tốt cỡ này sao có thể cho tiểu tử mi gặp phải nha”

“Không phải, là một bài gọi “cấp cấp như luật lệnh” múa xương chậu.”

“. . . . . .” Ba tên cùng phòng hai mặt nhìn nhau, lấy sức tưởng tượng nam tính khô kiệt của bọn họ, thật sự không tưởng tượng ra nổi loại vũ đạo tên quái dị này sẽ có bộ dáng gì. Bất quá bây giờ Internet phát đạt như thế, tất cả đều có, không có gì không biết, tóm lại bọn họ có thể biết.

Bốn người ngồi vây quanh ở trước màn hình Computer nho nhỏ, mở ra video tên là ” múa xương chậu ” ra xem, kết quả đập vào mắt chính là một mảnh chân dài trắng bóng cùng cái mông nhỏ vây ở dưới quần ngắn màu đen. Mắt thấy trong video mấy chị gái xinh đẹp kia đi giày cao gót, lộ chân rõ ràng ở trên màn ảnh xoay đến xoay đi, qua một phút sau, tổ bốn người ký túc xá bọn họ có ba người liền bỏ mình, chỉ còn lại có Ngô Nông một mình ngơ ngác trước trước màn hình, trong đầu hồi tưởng lập đi lập lại một câu ──

──”Công tác của ta chắc không phải là bồi mấy cô xoay mông đâu ha?”

Thêm Bình Luận