Chương 2: Cao nhất • (Lớp mười)
Lê Hoa nằm trong khu vực thành phố C, được coi là trường trường cấp ba nằm trong top 5 của thành phố C, điều kiện trường học cũng không tệ lắm.
Tô nham thi đậu vào trường cấp 3 này với số điểm khá bình thường chỉ coi là trung đẳng. Sau khi tìm được giấy báo danh rồi đóng học phí, chủ nhiệm Mã Ân đúng lúc ở bên cạnh, không quá vui vẻ nói: “Trò Tô Nham là học sinh ở lớp thầy, tại sao hôm nay mới đến? Tất cả mọi người đã học một ngày rồi, đi nhận sách trước với thầy.”
“Cám ơn thầy Mã” Tô Nham đi theo sau thầy Mã vào kho sách, thầy Mã nói chuyện lạnh nhạt nhưng kỳ thật lòng dạ rất tốt, thầy vừa dẫn đường vừa chỉ vào tầng lớp học:“Lớp số 7 chúng ta ở tòa đó, cuối lầu hai bên phải. Hiện giờ đang học tiết số học thứ hai. Nhìn phiếu điểm của trò, số học là điểm mạnh phải không?”
“Dạ. Em thích số học.”
“Không sai.”
Hai người nói chuyện phiếm, không bao lâu đã nhận đủ sách. Tô Nham là học sinh đến cuối cùng của lớp số 7, chủ nhiệm liền tự mình dẫn y đến phòng học, tiện thể đến gặp mặt để các học sinh quen mình luôn.
Lần nữa bước vào vườn trường quen thuộc, nhìn thấy thầy giáo quen thuộc, phòng học quen thuộc, còn có các học sinh quen thuộc, Tô Nham nở nụ cười hết sức hàm súc sau lưng thầy Mã.
Mã Ân đứng trước cửa ra vào vẫy tay với thầy số học đang dạy, thầy số học lập tức dừng lại tự giác lui đến cạnh bục giảng.
Mã Ân chỉ vào bàn trống cuối phòng nói: “Tô Nham ngồi chỗ đó, vị trí đó hai ngày nữa sẽ điều chỉnh lại.”
Tô Nham ôm sách lặng lẽ đi tới cuối phòng học, chỗ trống còn lại nằm cuối tổ ba gần bảng đen phía sau. Kỳ thật đó là một vị trí tốt, bình thường rất nhiều nam sinh thích nhưng Tô Nham hiểu tại sao chỗ đó không có người ngồi. Bởi vì bên cạnh có một nữ sinh tên là Trần Yến, đích thị là một đại khủng long[1]. Tô Nham bình tĩnh ngồi xuống, trong phòng xôn xao, tất cả đều là tiếng các nữ sinh líu ríu, vô số ánh mắt nóng bỏng đuổi theo Tô Nham nhỏ giọng nói thầm các loại từ như ‘Đại soái ca’[2] ‘Mỹ nam tử’.
Loại chú ý này đời trước y cũng trải qua, chỉ là mở đầu của tất cả mà thôi, bởi vì soái cho nên được người ta tán dương, bởi vì không thích nói chuyện cho nên được thêm danh hiệu ‘Khốc’[3].
Chủ nhiệm nhanh chóng rời khỏi, thầy số học tiếp tục giảng bài hơn nữa nhiệt tình nói với Tô Nham:“Thầy lấy ví dụ trong sách mẫu mà dạy, trò có gì không hiểu tan học có thể tìm thầy.”
Tô Nham gật đầu, lật sách số học mới tinh ra, viết tên của mình lên sau đó lẳng lặng đọc. Số học là điểm mạnh của y, lúc học đại học đã không ít lần làm thêm gia sư dạy toán. Lúc này thoạt nhìn cũng chả có chút lạ lẫm nào, đều là tri thức quen thuộc ghi tạc trong lòng. Lúc trước tốt xấu gì thì y cũng thi đậu đại học, thành tích các môn đều khá tốt, thậm chí cả Anh văn môn duy nhất y ghét, lúc đại học vì theo đuổi trò chơi lập trình cũng bù lại rất nhiều, tốt nghiệp Anh ngữ cấp sáu. Hôm nay học lại lớp mười, Tô Nham không có chút áp lực.
Ngày 2 tháng 9, trường học còn chưa khai giảng hoàn toàn, vẫn có học sinh chậm trễ đến báo danh. Bởi vậy sáng hôm nay trọn bốn tiết đều là số học. Thầy số học thấy học sinh đã đủ, liền không kéo dài nữa, đẩy nhanh tiến trình giảng bài hơn. Tiết thứ ba nghỉ giữa giờ, Tô Nham gục xuống bàn nhàm chán ghi ghi vẽ tranh, thầy số học bước tới nhiệt tình hỏi: “Trò này, trò tới trễ, mất một chút kiến thức, nghe có hiểu không?”
Thầy số học là lão nhân hơn sáu mươi tuổi, rất nghiêm túc nhưng cũng hết sức hòa ái, là thầy giáo Tô Nham thích nhất trong đời học sinh cấp 3.
Tô Nham nghe vậy vội nói:“Em nghe đều hiểu.”
“A, vậy thì tốt rồi.” Thầy số học hỏi xong đang định đi, đột nhiên mấy nữ sinh chạy tới cười hì hì hỏi:“Thầy đang giảng bài sao? Chúng em cũng muốn nghe.” Nói đến đấy, một đám ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tô Nham, nháy mắt ra hiệu với nhau xô xô đẩy đẩy. Rõ ràng là muốn làm quen với Tô Nham.
Thầy số học lớn tuổi, dạy học cả đời sao lại không hiểu mấy vẻ mặt này. Trò Tô Nham cao lớn đẹp trai, chính là đối tượng truy đuổi hiện tại của đám nữ sinh.
Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu rời đi, đám nữ sinh lại không chịu đi lá gan lớn hỏi: “Cậu gọi Tô Nham à? trước kia tốt nghiệp trường cấp 2 nào? học ở trường hay ở nhà vậy? ”
Tô Nham nghiêng đầu một cái, chống đầu không đếm xỉa những nữ sinh này, lấy điện thoại di động ra nhàm chán loay hoay.
“Oa, cậu có điện thoại a, cái này là Nokia 5510 phải không? Thật đẹp quá.”
Nữ sinh kia nói nửa ngày, không ngờ Tô Nham hoàn toàn không để ý lập tức cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, rầu rĩ bỏ đi .
Tô Nham nhìn như nhàm chán nằm sấp, kỳ thật đang nói chuyện phiếm với người trong không gian.
“Đây là trường học? Thật náo nhiệt, ai nha nha, thật nhiều người thật nhiều thanh niên, Nham Nham mau giúp ta bắt vài đứa vào nhanh.”
Tô Nham yên lặng nói:“Không buôn người, khát nước, hái quả cà chua cho ta.”
Một quả cà chua đỏ tươi mộng nước xuất hiện trong hộc bàn của Tô Nham. Tô Nham lấy ra lập tức nhét vào miệng, nước cà chua dồi dào là ‘Hoa quả’ Tô Nham thích nhất. Vui sướиɠ hài lòng gặm xong, tiết thứ tư bắt đầu.
Tô Nham ngồi thẳng người, nữ sinh bên cạnh đột nhiên tiếp cận nói:“Mình tên là Vạn Phương, Tô Nham mang cà chua đến trường học hả? Còn nữa không?”
Tô Nham sững sờ, đại khủng long Trần Yến cư nhiên không thấy, mà chuyển thành mỹ nữ Vạn Phương của lớp. Tô Nham ngửa đầu nhìn quét phòng học, thấy Trần Yến bị điều đến hàng thứ ba tổ 2. Trần Yến vì xấu xí, học cấp 3 đặc biệt tự ti tự bế chưa từng có bạn. Thậm chí không có học sinh nào thiện ý nói chuyện với cô mấy câu, hơn nữa thành tích bình thường, tính cách thiếu hụt, bình thường hỏi nửa ngày nhảy không ra mấy chữ, giáo viên cũng không thích cô, phiếu đánh giá của cô còn không bằng mấy tên học sinh lưu manh, đi đâu cũng bị người khác ghét bỏ. Tô Nham nhớ rõ lớp 11 đời trước, có một nam sinh vì bất mãn thầy giáo sắp gã đến ngồi cùng bàn với Trần Yến, về sau táo bạo phát giận bừa bãi, quậy phá lật bàn đập ghế nghỉ học. Cuối cùng thầy không thể không thỏa hiệp, bởi vậy trong thời gian học cấp 3, Trần Yến luôn một mình ngồi trong góc tối căn phòng.
Tô Nham nhìn qua bóng lưng Trần Yến lâm vào kí ức, đột nhiên nghe có người hô lớn:“Tô Nham, Tô Nham, đi lên làm bài.”
Tô Nham như bật tỉnh từ cơn mộng, nguyên lai là thầy số học chọn học sinh lên bảng giải bài, tổng cộng bốn bài sau bài học Tô Nham giải đề cuối cùng.
Cơ hồ viết đáp án ngay lập tức, Tô Nham trở lại bàn, lúc đi ngang qua hàng thứ hai tổ bốn, khóe mắt khẽ cười lên.
“A a, nhìn gần càng soái, thật cao chân thật dài nha.” nữ sinh Dư Thông hàng thứ hai hưng phấn nói thầm. Trần Oản Oản ngồi cùng bàn không chớp mắt nhìn bảng đen, không cho là đúng nói:“Soái ca không thể ăn, đúng là không thích nhìn nam sinh này, một cái điện thoại di động rách nát thì lấy ra khoe khoang.”
Dư Thông thè lưỡi không dám nhiều lời, nhìn lén nửa gương mặt xinh đẹp của Trần Oản Oản, trong lòng căm giận, Trần Oản Oản người này quá tự phụ chỉ cho mình khoe khoang không thích nhìn người khác khoe khoang. Mà Trần Oản Oản lớn lên rất xinh đẹp, được công nhận là bông hoa của lớp.Tiểu hoa hậu mới tới giảng đường hơn nữa vóc dáng cao gầy thon dài, khác với đại đa số các nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn miền nam. Hơn nữa cha cô là quan chức lớn của thành phố C, thành tích bản thân lại đứng nhất lớp, thật sự thứ gì tốt cũng bị cô ta chiếm ưu tú đến mức tìm không ra khuyết điểm gì để chế nhạo.
Thầy số học rất hài lòng bài giải trên bảng, lần lượt giảng giải một lần. Cách lúc tan học còn nửa tiết, thầy số học liền lấy giấy điểm danh ra đọc lướt qua, muốn các học sinh tự học. Ông tìm được Tô Nham trong trang giấy, điểm trung khảo số học của Tô Nham là tối đa. Lão nhân thoả mãn cười cười, quẹt một câu lên tên của y đánh dấu ‘Cán bộ số học’.
Tô Nham nhàm chán, tập trung tinh thần xoạt xoạt viết một đống mật mã lập trình trò chơi rậm rạp chằng chịt lên giấy. Dựa vào trí nhớ không ngừng ghi chép, một lát liền viết nửa quyển vở, Vạn Phương bên cạnh giật mình hỏi:“Cậu viết cái gì vậy? Viết tiếng anh à?”
Tô Nham trực tiếp ngăn chặn âm thanh dư thừa đầu bút không ngừng chuyển động, cả tiếng chuông tan học vang lên cũng không nghe thấy. Chờ y một hơi viết xong mới phát hiện đã tan học, nên ăn cơm trưa .
Đi từ nhà Tô Nham đến trường học cũng hết nửa tiếng, Tô Nham có thể cỡi xe đạp về nhà, nhưng y không có dự tính về nhà nấu cơm, cũng không muốn ăn ở căn tin. Tìm được lớp học cũ bỏ không, ở nơi không người tiến vào không gian tùy ý xào đĩa đậu cô-ve nhét đầy bụng, nằm lên giường ngủ trưa. Đúng vậy, Tô Nham đã mua giường mới mang vào, ăn uống nghỉ ngơi đều ở trong này. Căn nhà tồi tàn kia trở thành vật trang trí.
Buổi chiều hai giờ thì bắt đầu học, Tô Nham trở lại phòng học lúc một giờ bốn mươi phút, còn chưa đi vào đã nghe được tiềng ồn ào.
“Mày phải mang cái bàn đi, lão tử một giây cũng không muốn chờ mày!” nam sinh mập mạp cao lớn hổn hển rống giận, trước mặt gã là cái bàn và đống sách vở bị lật tung mà Trần Yến còn đang ngồi chồm hổm nhặt sách.
Sau khi đứng dậy Trần Yến lại đem cái bàn trở lại chỗ cũ, mập mạp lập tức tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:“Khủng long chết tiệt mày muốn ăn đòn có phải không? Mày cho rằng là con gái thì lão tử không dám đánh hả?”
Trần Yến không nói lời nào, cầm bút làm bài tập. Mập mạp tát một cái, xé sách vở của Trần Yến, lại hất tung trên mặt đất. Trần Yến toàn thân cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, cứ im lặng không phản kháng, nhưng Tô Nham đã thấy mắt cô ẩm ướt sắp khóc, chỉ có điều vẫn đang cố nén lại mà thôi.
Mập mạp lại ra tay, vòng người quay xung quanh chuẩn bị để xem tuồng.
Lâm Cường đeo mắt kính điển hình của học sinh trí thức thay mặt cao giọng nói: “Vương Hổ cậu thôi đi, phát cáu với nữ sinh cái gì. Chỗ ngồi chỉ hôm nay mà thôi, chủ nhiệm nói ngày mai sẽ đổi mà.”
Vương Hổ cả giận nói: “Lão tử một giây cũng không muốn nhịn! Mày có biết nó đáng ghét cỡ nào không, thấy là tởm rồi vừa xấu lại vừa thối, MB[4] sao lại có thứ đàn bà như vậy chứ, sao không đi chết đi. Mày nói dễ nghe quá, sao không ngồi với nó đi? Đến, tao với mày đổi chổ ngồi.”
Lâm Cường nghe gã nói một trận, rõ ràng là không cam chịu. Vương hổ thấy thế còn ồn ào lợi hại hơn:“Khủng long chết tiệt ai cũng sợ mày, chúng ta thật là xui xẻo, cư nhiên phân chung lớp với mày.” Lập tức có nam sinh khác ồn ào, nữ sinh che miệng cười khúc khích.
Vương Hổ thảm thương đau xót kêu:“Huynh đệ nào thương hại tao, cứu tao với!”
Đám người cười vang, Trần Yến đên giờ cũng không nói lời nào, tựa như một tên đầu gỗ lẳng lặng ngơ ngác ngồi cúi thấp đầu. Mái tóc khô vàng che khuất ánh mắt cô, bàn tay tái nhợt nắm lấy cây bút máy nhỏ đến không thể nhỏ hơn làm bài. Ống tay áo bẩn thỉu phất qua một cái, mơ hồ thực sự có thể ngửi thấy mùi lạ. Trần Yến không chỉ khủng long, gia cảnh còn dị thường bần hàn, phóng mắt nhìn lại thì không có một điểm sáng nào.
Đời trước Trần Yến cũng như vậy, vĩnh viễn cúi thấp đầu, vĩnh viễn làm bài, chỉ có lúc giáo viên bảo cô trả lời mới mở miệng nói chuyện, thành tích vĩnh viễn không lên.
Kỳ thật khi đó Tô Nham còn trẻ, cũng rất khinh suất, đối với nữ sinh như Trần Yến cũng khinh bỉ không thôi. Về sau lúc thi đại học phát sinh một sự kiện làm y thay đổi cách nhìn.
Hôm nay bắt đầu lại lần nữa, thay đổi góc độ nhìn Trần Yến, tâm tình cũng không giống vậy. Trần Yến là học sinh chịu khó chỉ là hơi vụng về ngốc nghếch một chút. Bọn họ đều là người cùng tuổi, địa vị giống nhau có tư cách gì đi cười nhạo người khác, dùng việc khi dễ người khác để mua vui.
Đám người khϊếp sợ nhìn Tô Nham đem bàn của Trần Yến đến bên cạnh mình, Vạn Phương kinh ngạc đến mức cả lời ngăn cản cũng nói không được.
“Ngồi ở đây.” Tô Nham nói với Trần Yến.
Trần Yến trừng lớn mắt, muốn nói cám ơn nhưng nửa ngày cũng không nặn ra được.
Ầm ĩ như vậy, rất nhanh liền lên lớp.
Chủ nhiệm là thầy ngữ văn, hôm nay cũng không tính giảng bài. Thầy đi vào vội vàng nói:“Hiện tại mọi người đến đông đủ, chúng ta mở ra một lớp, tuyển ra ban cán bộ đại biểu, điều chỉnh chỗ ngồi, sau đó chính là tổng vệ sinh. Tối hôm nay không học, sáng sớm ngày mai sáu giờ bốn mươi đi học sớm, chính thức khai giảng! Bắt đầu từ ngày mai còn có giờ học tối, tối sáu giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi, thời khóa biểu cũng phát ra, thầy dán ở trong này mọi người chú ý xem.”
Lê Hoa không phải trường cấp 3 tốt nhất, nhưng trường học quản lý có phần nghiêm khắc. Nếp sống xem ra không phức tạp như những trường cấp 3 khác. Vụиɠ ŧяộʍ yêu sớm, ngẫu nhiên đánh nhau chính là cực hạn trong trường.
“Lớp trưởng Lâm Cường, lớp phó Trần Oản Oản, cán bộ học tập……” Thầy công bố từng người, đọc đến:“Cán bộ số học Tô Nham.” Tô Nham phía sau ngẩng đầu, toàn bộ học sinh đều nhìn y, rất nhiều nữ sinh hưng phấn cười nhẹ, nam sinh thì có hâm mộ, có đố kị, cũng có căm hận …………
An bài tốt ban cán bộ, tiếp theo là điều chỉnh chỗ ngồi. Sỉ số toàn lớp là lẻ, thầy an bài nam nam, nữ nữ cùng bàn để tránh chuyện yêu sớm phát sinh, nhưng nhất định có một bàn là nam nữ cùng ngồi.
Tô Nham vóc dáng coi như cao, điều chỉnh chỗ ngồi lần nữa là hàng thứ hai từ dưới lên. Nữ sinh ngồi trước y còn chưa kịp cao hứng, Tô Nham đã chủ động nói:“Thầy ơi, em ngồi cùng Trần Yến.”
Chủ nhiệm sững sờ, thầm nghĩ học sinh này chủ động như vậy, chẳng lẽ thích Trần Yến rồi sao? Thầy nhìn bộ dáng Trần Yến, cảm thấy khả năng không lớn. Vừa vặn học sinh ngồi cùng bàn với Trần Yến đang bất mãn, thầy liền đáp ứng. Tô Nham vì vậy lại cùng Trần Yến trở lại vị trí góc cuối. Nữ sinh toàn lớp bóp cổ tay không thôi, hâm mộ đố kị với Trần Yến nhưng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm nghĩ Tô Nham chỉ là lòng dạ tốt, tuyệt đối sẽ không yêu Trần Yến các cô còn hi vọng.
Tổng vệ sinh đến bốn giờ rưỡi, toàn lớp tan học.
Tô Nham khóa kỹ xe đạp tại cư xá mới lên lầu, bác gái quét phố vội vàng chạy tới, đứng trước mặt Tô Nham thở hồng hộc nói:“Tiểu Nham, con tan học hả?”
“Dạ.” bác gái này là dì Từ hàng xóm, hai bên đều quen thuộc. Kỳ thật tuổi bác gái cũng xấp xỉ mẹ Tô Nham, nhưng áp lực cuộc sống làm người phụ nữ này già rất nhanh, mới bốn mươi tuổi mà thoạt nhìn như bà ngoại.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là…… Đồ vứt đi sau này của con, có thể để cho dì không?” Dì Từ tha thiết nhìn Tô Nham.
Tô Nham sững sờ, trong lòng lúng túng. Một mình y trong nhà, hơn phân nửa là trong không gian, nói thật không có đồ gì bỏ đi. Tô Nham gật đầu:“Có thể a, dì cứ tùy ý.” Thiếu chút nữa quên ném vài thứ bỏ đi, nếu trường kỳ không vứt đồ, có người sẽ nghi ngờ, còn có nước và điện. Đặc biệt là nước trong nhà, Tô Nham gần như không chạm đến.
“Cám ơn Tiểu Nham, đúng rồi, gần đây sao không thấy ba mẹ con?”
“Bọn họ ly hôn, đều tự đi tái hôn rồi.”
“A?” Dì Từ hết sức sững sờ, hoàn toàn không ngờ là thế, còn tưởng đôi vợ chồng trẻ người ta đi du lịch rồi.
Tô Nham không nói thêm lời nào, xoay người lên lầu.
Tiến vào không gian tắm rửa ăn cơm, Tô Nham trở lại gian phòng lên mạng, dùng qq[5] gia tăng không ít bạn bè, tất cả đều là bạn liên quan đến chơi, lập trình vv, lúc này người sử dụng qq tuy không phổ biến như những năm sau, nhưng cũng đang dần lưu hành. Mới lạ thú vị trên online tìm được một người có thể trò chuyện đã hiếm, đáng tiếc khung qq còn chưa xuất hiện. Tô Nham có quyết định của mình, không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, rất nhanh đưa ra hành động, dùng tốc độ nhanh nhất đăng kí một diễn đàn liên quan đến trò chơi, hơn nữa bắt đầu bắt tay vào chế tác websites của mình. Đồng thời cũng gia nhập diễn đàn nhiều người để nói chuyện phiếm.
Đời trước tuy y tinh thông lập trình thích chơi game, nhưng hiện giờ thời gian lùi lại, rất nhiều phần mềm máy tính nhanh và tiện còn chưa xuất hiện. Hơn nữa internet khác biệt rất lớn, có rất nhiều khác biệt. Nhận thức bạn bè hợp nhau về sở thích, thứ nhất giải sầu thứ hai hiểu biết tình huống hiện nay, cân nhắc tầm vài ngày, những khác biệt kia liền biến mất. Bất kể là quá khứ hay hiện tại, Tô Nham vẫn là Tô Nham, thứ y yêu thích không thay đổi, nhiệt tình cũng không thay đổi, muốn làm trò chơi, muốn tìm tòi lập trình. Thời gian lùi lại điều kiện lạc hậu, nhưng cũng tạo nên hoàn cảnh và cơ hội rất tốt, trò chơi hiện tại còn có không gian phát triển rất lớn, không gian y có thể phát huy càng rộng lớn hơn.
Ngoại trừ trò [ truyền kỳ ] Tô Nham còn đang chơi, hiện giờ trong nước thịnh hành nhất là Võng Du.
Y cảm giác mình có đầy mộng tưởng muốn thực hiện, thế nhưng trừ ý kiến và kỹ thuật còn phải có tiền vốn. Đây là chuyện nhức đầu nhất. Cho dù sống lại cũng không có biện pháp phát đạt dễ dàng, ai bảo y không nhớ rõ vé xổ số trúng thưởng……
Chiến Thần: Chú em muốn làm ăn? Nhà chỉ có bốn bức tường, chỉ có hoa quả rau dưa hoa hoa thảo thảo gà vịt cá ngỗng đầy sân nhỏ?
Nham thạch: Ukm.
Chiến Thần: Diện tích lớn không? Sinh sản nhiều không
Nham thạch: nhiều, phẩm chất cũng tốt.
Chiến Thần: gg [6], quyết đi bán rau đi a.
_________________________________________
[1] khủng long: là một tiếng lóng của trung quốc nói về những cô gái xấu xí.
[2]Đại soái ca = anh đẹp trai, nhưng Vân thích để nguyên thế này cho nó hay
[3]Khốc: có thể hiểu là mẫu người đẹp giai mà lạnh lùng, ít nói, nhìn rất ngầu.
[4]MB: một câu chửi tục, tiếng Anh của nó là Motherfucker, nghĩ tiếng việt là L*n mẹ đấy.
[5]qq: một chương trình chat, cũng giống như yahoo, được sử dụng chủ yếu bên trung đấy
[6] gg= anh, ca ca (ko phải google đâu nhé =))))
Hay