Chương 1: Kim niên thập ngũ (Năm nay mười lăm)
Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời.
Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc.
“Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.”
Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại.
Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi.
“……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……”
Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ.
Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y.
Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng.
Nếu như nhân sinh có thể lặp lại.
Ta sẽ không tiếc đại giới……
Giữa tháng 8, nắng gắt cuối thu hoành hành.
Tô Nham bị cảm nắng mới khỏi, theo cha mẹ trở về mái nhà nhỏ ấm áp. Tô Nham trầm mặc đi vào bếp cắt miếng dưa hấu, ngồi trên ghế sa lon cũ kỹ trong phòng khách chậm rãi gặm, cả hạt dưa cũng không nhả ra một cái.
Tô Nham im lặng, cha mẹ đã tới cực điểm cũng im lặng.
Một nhà ba người chịu đựng dưới bầu không khí quỷ dị đến khi màn đêm buông xuống, mẹ tựa hồ không có dự định đi làm cơm tối. Tô Nham đã đói bụng, lục lọi một gói mì tôm hút soàn soạt vào bụng, ăn đến đầu đầy mồ hôi.
Cha tựa hồ đã có quyết định, vì vậy đứng dậy dụi tắt tàn thuốc, từ trong túi áo móc ra một cái thẻ đưa tới trước mặt con mình. Tô Nham ngẩng đầu nhìn cha, tiện tay lau mồ hôi trên đầu mũi.
“Nham Nham, trong cái thẻ này có 30 vạn, đủ cho con học xong cao trung và đại học . Giờ con lớn rồi, nên học cách để sống một mình. Chờ cha tới thành phố A yên ổn rồi, sẽ cho con một chiếc điện thoại. Có chuyện gì con còn có thể tìm mẹ.”
Nữ nhân trầm mặc nửa ngày rốt cục không vui lên tiếng:“Anh một mình hưởng thụ những ngày thảnh thơi vui vẻ, chỉ biết đem con vứt cho tôi. Dựa vào cái gì có chuyện lại tìm tôi, rốt cuộc ai là cha hả? Tôi đã mua vé máy bay ngày mai, nhất định phải đi. Nham Nham, mẹ không như cha con có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, đây là một chút để lại cho con, từ nay về sau nếu mẹ sống tốt sẽ gửi tiền thêm cho con. Nham Nham…… Đừng trách mẹ.” Nữ nhân buông sổ tiết kiệm, lau nước mắt, nhẫn tâm quay người trở về phòng, chốc lát liền kéo vali theo vung tay rời đi.
“Xú bà nương này thật sự nhẫn tâm, phi!” Phụ thân phun một cái, liếc mắt nhìn đứa con trầm mặc, nét mặt già nua không khỏi có chút xấu hổ, vội ho một tiếng, muốn nói lại thôi.
Phụ thân rất nhanh cũng thu thập hành lý, lúc đi ra thấy con trai còn ngồi đó, tiện thể nói:“Nham Nham, nam nhân phải đi vào đời, phải sống cho đặc sắc sống để thành công, nam nhân hèn nhát tầm thường không phải nam nhân tốt. Đây là kỳ ngộ thiên tái nan phùng[1] của cha, sau này nếu cha phát đạt, sẽ không thiếu phần phúc cho con. Con hảo hảo học tập, cha có rảnh sẽ đến nhìn con.” Nam nhân nói xong, ly khai căn phòng nhỏ bé tồi tàn đã chen chúc mấy chục năm nay.
Tô Nham nghe thấy tiếng cửa chính đóng, lúc này mới ngẩng đầu. Ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh nhìn căn phòng vắng vẻ, trào phúng cười.
Các người có biết hay không, Tô Nham mãi cho đến chết, cũng không có người đến nhận xác.
Cha mẹ sinh y nuôi y mấy chục năm, vốn tưởng là điều quan trọng nhất trong cuộc đời, kết quả sự thật lần lượt đả kích khiến y á khẩu không trả lời được, nếu không phải cha mẹ đột nhiên rời đi, thì sao một hài tử mười lăm tuổi lại trở nên trầm mặc ít nói.
Nếu như không phải bắt đầu mọi chuyện thế này…… thì sao Tô Nham lại đi đến con đường không bình thường như thế.
Tô Nham xoa ngực, ở đó có một ấn ký hồng sắc hình đồng tiền, mơ hồ mang một chữ ‘Tôn’.
Tô Nham nhắm mắt lại, lặng yên nhập phủ[2].
Một bên gió nhẹ mây bay, trời cỏ xanh biếc, khe núi thác nước, nước hồ lăn tăn. Còn bên kia lại bị một luồng khói hồng bao phủ, lờ mờ không rõ, khói hồng cuồn cuộn, quỷ dị phi thường. Tô Nham biết rõ, thế giới không gian nhỏ bé kỳ diệu này, chỉ có người trong khói hồng, không thể di chuyển. Tô Nham vừa tiến đến, trong khói hồng liền truyền đến một tiếng cười quỷ quái:“Khặc khặc khặc khặc, Nham Nham, cảm giác sống lại tuyệt diệu không?”
“Tuyệt, rất tuyệt.” Tô Nham nhếch miệng cười, lạnh lùng và oán hận lưu động trong đôi mắt, nhưng lại lập tức trôi qua.
“Khặc khặc, sống lại thành công, chuyện ngươi đáp ứng ta khi nào thì bắt đầu?”
Tô Nham sờ sờ túi quần lấy ra một gói thuốc lá rút ra một điếu rồi châm lửa. Nghiêng người nằm trên thảm cỏ tươi xanh, thật lâu mới cất tiếng:“Cụ thể muốn ta làm cái gì. Nếu ta đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý, giá gì cũng không sao.”
Khói hồng hưng phấn quay cuồng, tiếng cười càng thêm tùy tiện:“Khặc khặc khặc khặc, hôm nay động phủ này bị khói hồng xơi tái hơn phân nửa, may mắn linh tuyền chưa cạn. Việc ngươi phải làm chính là làm tăng linh khí ở nơi đây, thẳng đến linh khí tiêu diệt toàn bộ khói hồng mới thôi……”
Tô Nham lẳng lặng nghe thanh âm nóng nảy kia cằn nhằn tự thuật, nói hai giờ mới xong, Lúc này Tô Nham cũng minh bạch nhiệm vụ của mình.
Tô Nham vỗ vỗ mông đứng dậy, hít sâu nói:“Không khí nơi này chính là linh khí? Thật sự sạch sẽ. Ở lại lâu, bản thân giống như cũng được gột rửa. Đi, chuyện ngươi bàn giao đầu tiên ta sẽ đi làm ngay bây giờ.”
Tô Nham ra khỏi động phủ, cầm cái thẻ cha lưu lại xuất môn.
Tô Nham đầu tiên mua một cái điện thoại, y năm nay mười lăm, mùng 1 tháng 9 bắt đầu nhập học cao trung[3]. Đời trước lúc học trung học, trong lớp người có điện thoại rất ít ỏi, tối thiểu thì lúc ấy y không có, mãi cho đến khi lên đại học mới mua. Khi đó tiền cha mẹ lưu lại cho y, y căn bản không dám dùng bậy. Trong lòng đơn thuần kỳ vọng một ngày nào đó cha mẹ sẽ trở về.
Nhìn đường đi vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, Tô Nham có chút hoảng hốt.
Thấy bên này vẫn là một dãy nhà gác mái tồi tàn thấp bé, vậy mà vài năm sau lại trở thành đường dành riêng cho người đi bộ náo nhiệt nhất.
Còn bên kia, sau này sẽ là các tòa nhà san sát, dân chúng vất vả cả đời cũng mơ tưởng được sống trong đó.
Cái này cái này cái này, cái kia cái kia cái kia, cuối cùng đều bị thời gian thay thế.
Tô Nham đứng ở đầu đường nóng bức ngẩn người, người đến người đi ngựa xe như nước. Y thật sự sống lại , sống lại năm mười lăm tuổi.
Đón taxi, Tô Nham thẳng tiến chợ bán ngọc.
Tô Nham hai đời đều không sờ qua ngọc, dốt đặc cán mai đối với ngọc.
Chợ ngọc thành phố C là dạng gì, đây là đầu y thấy được .
Tô Nham miết miệng, nhìn quét qua các loại ngọc chung quanh, chỉ xem giá tiền thì chẳng còn hứng thú.
Có vài cửa hàng cũng khang trang bề thế, lại có vài quán giống như quán ven đường. Trong mắt Tô Nham, tất cả ngọc khí đều không có gì khác nhau.
Thanh âm quen thuộc vang vọng trong đầu: “Đi phía trước quẹo trái, có một cảm giác không tồi.”
Đó là một cửa hàng ngọc khí mỹ lệ, lão bản trông thấy đi vào là một thằng nhóc mười mấy tuổi, liền tiếp tục xem tạp chí của mình không thèm chào y một tiếng.
Tô Nham trực tiếp đi đến ngọc khí được chỉ định trước mặt. Cách một tấm thủy tinh, Tô Nham thấy rõ một cái Ngọc Yên chủy[4] nho nhỏ đặt trên đệm, cùng với bản giá viết có rất nhiều số không trên đó: “Lão bản, cái Ngọc Yên chủy này thấp nhất có thể cho giá bao nhiêu?”
Lão bản cũng không ngẩng đầu lên nói: “Thấp nhất chính là giá kia, sáu mươi vạn.”
Tô Nham quay đầu xuất môn, trong đầu thanh âm khặc khặc nói: “Nham Nham, ngươi không nghe lời, ngọc kia rất không tồi, vì sao không mua cho ta?”
Tô Nham mỉm cười nói: “Hiện tại bán ta cũng không đáng sáu mươi vạn, không có tiền.”
“Không có tiền? Ta thấy thứ trong đó quá mắc tiền, sao ngươi không đập bể thủy tinh cướp luôn !”
Tô Nham ha ha nói: “Ta chưa nói sống lại muốn làm tội phạm cướp bóc. An tâm một chút chớ vội, chậm rãi nghĩ biện pháp. Ngươi nhanh chỉ ngón tay ra, còn có miếng ngọc nào thấy tốt không? Tốt nhất là hàng vỉa hè “
Thanh âm kia uể oải nói: “Đi lên phía trước, một mực đi phía trước, tốt, ở trong này.”
Tô Nham xem xét tiệm này, hảo rách nát, lập tức miệng cười rạng rỡ bước vào trong, chỉ vào miếng ngọc nhỏ hình con cá vô cùng tầm thường hỏi: “Lão bản, cái này bán thế nào?”
“ Năm nghìn cho mày lấy ”
“Ngọc này vừa xem thì biết là giả mà bán năm nghìn, hai ngàn bán không?”
“Không bán.”
Tô Nham nhún vai :“Không bán thì thôi.” Xoay người rời đi.
“Ai ai ai, tiểu mao tiểu tử sao lại nóng nảy thế, hai ngàn liền hai ngàn, tao bán lỗ vốn cho mày.”
Chỉ đại hai ngón tay đã là hai ngàn, Tô Nham không vui tiến vào xe taxi, thanh âm kia cằn nhằn nói:“Ngọc này kém xa so với Yên chủy kia, ngươi lập tức nghĩ biện pháp cầm về cho ta.”
Tô Nham bật cười: “Thật ngại, lúc ta sống lại quên ghi lại vé xổ số, cũng không hiểu gì về cổ phiếu, sáu mươi vạn kia của ngươi thật chắc là không thấy bóng dáng đâu.”
“ Sáu mươi vạn rất nhiều? ”
“Với ta mà nói là rất nhiều. Những năm này, nhà nào có hơn sáu mươi vạn, cũng có thể coi là triệu phú rồi.”
“Ngươi có bao nhiêu tiền?”
“Hai lão lưu lại ba mươi lăm vạn, còn cái phòng nát kia đại khái trị giá hơn mười vạn.”
“Khặc khặc khặc khặc, ngươi thực mạt rệp.”
Tô Nham tiếp theo đi chợ tranh hoa điểu (tranh hoa và chim), cái gọi là chợ tranh hoa điểu, chính là nơi bán sinh vật sống.
Buổi chiều oi bức, khách hàng chợ tranh hoa điểu rất ít. Tô Nham qua lại không ngừng trong đó, một hơi mua hạt giống hoa cùng chim hết hai ba ngàn. Tiếp đó đi chợ nông mậu mua hạt giống rau dưa, cá con, giun, cua, tôm. Trạm cuối cùng là chợ vật nuôi, chó mèo chuột thỏ, rắn, côn trùng, chuột, kiến, vật sống có thể nghĩ đến, đều mua về, để vào động phủ.
Bận đến trời tối mới về nhà, Tô Nham mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích, tiến vào động phủ nằm trên cỏ chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ đến khi tỉnh, Tô Nham nhìn động phủ đại biến trước mắt, có chút kinh ngạc, nói:“Ngươi nhanh như vậy liền chuẩn bị xong rồi?”
“Khặc khặc, đây là động phủ của ta, hết thảy nắm trong tay ta.”
Chỉ thấy tất cả hạt giống đều được phân loại hảo, những động vật kia cũng phân chia khu vực dàn xếp ổn thỏa, vui vẻ chạy khắp nơi.
“Linh tuyền không ngừng, chúng nó được hấp thu linh khí sau đó sinh ra linh khí vòng đi vòng lại, tuần hoàn như thế, một ngày nào đó chúng đều biến thành linh vật, đến lúc đó khói hồng sẽ chậm rãi tiêu tán.”
Tô Nham ngớ ngẫn gật đầu, những điều này y không hiểu. Y chỉ cần nhớ kỹ, cơ hội có thể sống lại lần nữa là người này cho là đủ rồi.
Tô Nham đi ra ngoài ăn cơm tối, trở về tiến vào động phủ nghỉ ngơi, trong động phủ thời tiết dễ chịu, còn có thác nước và hồ, là nơi du ngoạn tốt. Tô Nham dưới thác vọc thật lâu mới sảng khoái lên bờ nghỉ ngơi, thanh âm kia nói: “Hôm nay các loại hoa chim cá trùng trong động phủ này cũng coi như đầy đủ hết, chính là thiếu thứ quan trọng nhất là người, ngươi chừng nào thì bắt vài người dẫn về, tốt nhất là con nít, con nít thiên tư cao, nếu tu luyện chút, sau này có thể trở thành trợ lực của ta.”
Tô Nham buồn cười nói:“Ta sống lại không tính đi buôn bán trẻ em.”
“Nham Nham, ngươi thật không nghe lời. Đúng rồi, ngươi tu luyện trước xem thế nào?”
Tô Nham cũng không cự tuyệt:“Làm như thế nào cũng được, nói đi.”
Một giờ sau, toàn thân Tô Nham đầy vết bẩn đen kịt. Tô Nham bình tĩnh sờ soạng, đầy mỡ sền sệt, dinh dính buồn nôn.Những vật này rõ ràng là trong thân thể một người xuất ra, sao lại ô uế như thế. Tô Nham nhảy vào dưới thác nước muốn rửa sạch, ngón tay nắm chặt chảy ra máu, bẩn, bẩn, dơ bẩn, vì sao lại dơ bẩn như vậy, đáng ghét như vậy! Người còn không bằng một thân cây, không bằng một đóa hoa, nhìn cái cây này xanh tươi biết bao, cành hoa kia cao quý lấp lánh biết bao. Tô Nham cơ hồ chà xát rách da mới từ trong nước đứng dậy, lúc này đã thở hồng hộc, thân thể như nhũn ra.
“Kiên trì hai ba ngày liền bài xuất sạch sẽ.” Thanh âm kia bình tĩnh nói, Tô Nham lại cảm giác mình bị đôi mắt nọ chăm chú nhìn.
Kiên trì như thế ba ngày, thân thể Tô Nham rốt cuộc bài xuất không ra dơ bẩn nữa, Tô Nham thoải mái nằm, một con chó nhỏ vây quanh y hưng phấn đảo quanh, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi liếʍ mặt Tô Nham. Tô Nham vuốt đầu chó nói thầm:“Làm sao bây giờ, ta lại không muốn đi ra.”
Tô Nham lúc này tai thanh mắt sáng quá mức. Trước kia cảm thấy miễn cưỡng còn có thể sống trong căn phòng nhỏ kia, lúc này trong mắt y đó chính là một nơi vi khuẩn chồng chất, bẩn thỉu không cách nào coi nhẹ. Tô Nham thống khổ nói: “Từ nay về sau trong mắt ta chính là mấy thứ này thôi sao?” Trên đời này vật gì không có vi khuẩn, bàn ghế, cả người đi đi lại lại bên ngoài cũng có.
Tô Nham mua một cái mắt kính làm ra vẻ, chặn tất cả dơ bẩn. Nhưng y vẫn lấy tiền thỉnh người đến hung hăng cọ rửa mấy lần trong ngoài nhà, toàn bộ đồ dùng trên giường đều đổi thành hàng mới.
Lắp đặt hảo máy tính vừa mua, Tô Nham hiếu kỳ tìm tòi tin tức. Hiện tại máy tính còn đắt tiền, học sinh cao trung học tập túng thiếu, có máy tính cũng là số ít, internet còn chưa phát triển, ngay cả mua sắm trực tuyến cũng mới khởi bước, chờ vài năm sau khác biệt rất lớn.
Tô Nham đi dạo trên mạng, nhiều tin tức bị y quên lãng đều được một nhớ tới lần nữa.
Y cân nhắc dùng biện pháp gì để kiếm tiền, việc làm ăn thích hợp với một học sinh trung học. Sáu mươi vạn rất khó kiếm, nhưng đã trở thành mục tiêu của y.
Cách khai giảng còn hơn mười ngày, Tô Nham nhàn rỗi vẫn hoàn nhàn rỗi, vì vậy khóa cửa, chạy đi du lịch .
Nơi Tô Nham muốn đi đều là khu du lịch sơn lâm có thảm thực vật tươi tốt, thí dụ như Trương gia giới[5], Thần Nông giá[6], các ngọn núi nổi tiếng v..v..v, du lịch là thứ yếu, trộm thảm thực vật tự nhiên mới là chính.
Tô Nham một mình hành tẩu trong rừng Thần Nông giá, y đã hoàn toàn đi sâu vào khu vực nguy hiểm, nhưng không có chút sợ hãi nào.
Chung quanh đã không có người dư thừa, dưới chỉ thị Tô Nham lựa chọn, đem từng gốc từng gốc hoa cỏ nhét vào không gian.
“Nơi này thật không sai, linh khí càng lúc càng tinh khiết, cây cối sinh trưởng cũng lâu dài, hơn nữa linh khí đủ, đợi một thời gian, tuyệt đối có thể trở thành linh mộc tại động phủ của ta.”
Tô Nham nghe vậy trong lòng cũng vui vẻ, như vậy mình chạy tới hái thực vật, tuy mệt mỏi chút nhưng dễ chịu hơn nhiều so với dùng tiền mua. Hơn nữa chất lượng của thực vật nơi này cũng tốt hơn mấy thứ y mua kia, dù sao thì môi trường có khác biệt mà.
“Mầm nhỏ phía trước thiên tư không tệ, nhanh đi nhanh đi.”
“Hảo.”
“Cánh rừng này cũng không thiếu động vật hoang dã, Nham Nham, xin ngươi đó.”
Tô Nham cười khổ nói:“Ngươi cũng đừng muốn quá nhiều, chúng ta nán lại Thần Nông đến cuối tháng tám a, chờ sau này nghỉ thì đi Tây Song Bản Nạp (Xishuangbanna)[7], Sanya[8], đại tiểu hưng an lĩnh[9], có cơ hội ta còn có thể đi Amazon, chỗ đó khẳng định sẽ thu hoạch lớn.”
Đêm sau, Tô Nham liền vào động phủ nghỉ ngơi.
Lúc y đi ra đã nghĩ rất chu đáo, đem lò than và nồi ném vào không gian, như vậy sẽ có thể nấu ăn theo ý muốn.
Rau củ trái cây chín trong không gian nhiều không kể xiết, có rất nhiều nguyên liệu.
Không gian này rất thần kỳ, chỉ cần Tô Nham mang hạt giống vào, sau đó có thể sinh sôi nẩy nở vô tận, nhưng cũng có thể thay đổi giống, vô luận hoa cỏ hay là động vật, mỗi thứ đều nhìn rất khỏe mạnh xinh đẹp, thu hút ánh mắt người khác.
Thí dụ như hạt thóc y mang vào lúc trước, hôm nay sau khi lớn hạt hạt to đủ, hương thơm mê người. Tô Nham tùy tiện nấu lần đầu khϊếp sợ không thôi, một hơi ăn hơn hai chén lớn.
Tuy nguyên liệu rất nhiều, nhưng Tô Nham rất ghét xuống bếp, để khỏi phiền phức, mỗi ngày chỉ làm một món ăn đơn giản. Một món cà chua xào trứng gà, cả canh cũng không nấu, thật sự là tổn thất.
Nửa tháng ngắn ngủn qua lại các khu rừng rậm, Tô Nham phát hiện mình cao hơn gần ba centimet, tứ chi thon dài hữu lực, toàn thân từ đầu đến chân, không có một chút tỳ vết nào. Hơn nữa y mơ hồ cảm thấy đã đạt đến tiêu chuẩn tỉ lệ hoàng kim, cả tóc cũng mượt hơn trước, thậm chí móng tay cũng trơn bóng hơn người thường.
Màu da trời sinh của y không tính là trắng, chỉ gần với màu lúa mì, vì vậy màu da ban đầu liền giữ nguyên vô cùng hoàn mỹ. Tô Nham dị thường thoả mãn, theo xu hướng này y hẳn có thể cao đến một mét tám năm, hiện tại đã một mét bảy tám rồi.
Mấy chục giống cây ngắt về từ Trương gia giới, Thần Nông giá mang vào không gian, trong khoảng thời gian ngắn trở thành một khu rừng nguyên thủy trong không gian, hôm nay Tô Nham đi vào, có thể rõ ràng cảm giác được linh khí bên trong nồng đậm hơn trước kia, mà khói hồng thì tiêu tán một chút.
Nán lại Thần Nông giá như thế đến cuối tháng tám, Tô Nham quyết định thu tay lại, thực vật thu hoạch phong phú, động vật cũng rất ít. Những động vật hoang dại kia quá xảo trá, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, đυ.ng không đến chúng nó, nên chẳng cách nào mang vào không gian. Tô Nham mệt chết mệt sống chỉ tóm được một con thỏ hoang, hươu, và một con rắn xui xẻo mà giẫm phải trong rừng. Kết quả này chọc giận người nọ gần chết, suốt ngày cằn nhằn Tô Nham vô dụng, hết lần này tới lần khác Tô Nham không so đo với gã, cãi cũng không cãi được. Tô Nham lại thuận đường bắt không ít ong mật bướm kiến ném vào, còn có các loại sâu cùng thảo dược ngẫu nhiên nhìn thấy.
Đương Tô Nham ra khỏi rừng Thần Nông giá ngày ấy, đã là 1 tháng 9. Tô Nham bất đắc dĩ, chạy tới trường học báo danh đã là 2 tháng 9. Hoàn toàn đến muộn.
Hay