Chương 6: Trần gia ngốc tử

Nói thật dễ nghe thì Trần Lê là một người bị mắc bệnh tự kỷ, nói khó nghe một chút thì Trần Lê chính là một tên ngốc, ít nhất ngay cả Trần gia, cũng cho rằng như vậy.

Sự tồn tại của Trần Lê, đối với Trần Vân Sinh mà nói, cậu là một nhân chứng sống cho lần xuất quỹ đó của hắn, là một vết nhơ trong cuộc hôn nhân hoàn mỹ của hắn. Với Trần phu nhân mà nói, càng là một cái gai trong lòng, hận không thể đem nhổ cái gai đó đi. Không đem Trần Lê đuổi ra khỏi Trần gia đã là sự nhân từ lớn nhất của Trần phu nhân đối với cậu, làm sao có thể còn cho Trần Lê sắc mặt tốt?

Có thể thấy được, địa vị của Trần Lê ở Trần gia là như thế nào, có đãi ngộ như thế nào.

Không phải sợ người ngoài nói một tiếng công đạo, họ sẽ nghĩ rằng Trần gia thiện tâm, mới có thể nuôi một ngốc tử như vậy thành người.

Nhưng chẳng qua cũng chỉ là dưỡng thành người, nếu không thời điểm Trần Lê vừa tròn 20 tuổi, Trần gia cũng không nhanh chống muôn gả Trần Lê ra ngoài, bất quá cũng không thể trách họ được. Một cái thiếu gia ngốc tử không nghề nhiệp, chỉ có một chút giá trị liên hôn doanh nghiệp, nhưng tiền đề là có người nào nguyện ý cưới một cái ngốc tử vào nhà hay không.

Cũng không biết Trần gia đã đạt thành hiệp nghị gì với Ngụy gia, Ngụy gia lại đồng ý Trần Lê gả qua, còn để một thiếu niên anh tài kiệt xuất ngư Ngụy Sâm cưới Trần Lê

Không ai biết Ngụy lão gia tử nghĩ thế nào, mọi người bên ngoài đều xôn xao hết lên. Mà khả năng lớn nhất là Ngụy Sâm đã chọc vào địa phương nào đó của Ngụy lão gia, cái hôn sự này thành chẳng khác nào Ngụy Sâm bị tước đi quyền thừa kế.

"Nói thật, ta cảm thấy Ngụy Sâm thật là quá đáng thương đi." Một cái phu nhân vừa nói lời này vừa che miệng cười. "Đến lúc đó phải lấy một đứa ngốc, nghe nói đứa ngốc đó của Trần gia đến bây giờ còn không biết nói chuyện, cũng không biết có phải là một đứa câm hay không."

"Tôi cũng nghe nói rồi, hình như là cả ngày đều tự đem chính mình nhost ở trong phòng, cũng không hiểu lời người khác nói, cái gì cũng không biết làm, lần trước để hắn tắm nước nóng thiếu chút nữa đã làm Trần gia ngập trong nước, nếu không phải nhờ người hầu Trần gia nhìn chằm chằm tên ngốc tử đó, nói không chừng hắn đã tự làm mình chết ngạt rồi."

"Còn có chuyện như vậy? Haha, vậy lần này Ngụy Sâm không phải là lấy vợ, mà là cưới một cái tổ tông yo, cái này có nước mọi ngày đều gắn lên mình mang theo, nếu không sợ rằng một khi không chú ý, thì nhà cũng bị thằng ngốc dở luôn rồi."

"Vậy chúng ta sau này phải tránh xa thằng ngốc đó một chút, cũng không biết nó khi nào mới phát ngốc, những người thân thích như chúng ta không phải đến khi đó tiêu tùng rồi sao."

"Coi lời của người nói kìa, hahaha."

.......

Những người này khi nói về Trần Lê, mỗi lời nói ra đều là cái thằng ngốc đó, cái thằng ngốc kia, dường như quên đi của Trần Lê, ánh mắt khinh thường hiện ra từ lớp trang điểm của các quý phu nhân đây. Khuông mặt thanh tú, xinh đẹp là vậy, nhưng mỗi lần mở miệng đều xấu xí vô cùng.

Những lời đàm luận bên đây một chữ cũng không sót mà rơi vào tai của Ngụy Sâm, bởi vì mặt than lâu ngày nên nét mặt của hắn cũng không có chút gì biến đổi, nhưng ánh mắt hắn dần trở nên thâm trầm, lạnh băng, hắn vò vò điếu thuốc trong tay, xoay người tiến vào đại sảnh Ngụy gia.

Những người bàn luận về vấn đề này nhìn thấy Ngụy Sâm tiến vào, cũng không biết là bởi vì cảm thấy Ngụy Sâm bây giờ là đứa cháu bị bỏ rơi của nhà họ Ngụy, hoặc là bàn luận về đối tượng kết hôn là một đứa ngốc của Ngụy Sâm, đối với sắc mặt của Ngụy Sâm ngày càng suy yếu, tiếng thảo luận của họ lại càng ngày càng to, lời nói ra ngày càng khó nghe.

Ngụy Sâm một lời cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào đám người này, sau đó trực tiếp cầm một cái ghế vung lên, nhắm thẳng cào những bà nhiều chuyện bên kia, lực đạo thực mạnh mà ném tới.

Con mẹ nó thân sĩ phong độ, con mẹ nó không cùng phụ nữ tính toán, nếu còn có ai dám nói này nọ về Trần Lê, hắn cùng tên đó liều mạng!