Chương 5: Trần Ngụy hai nhà

Động tác trên tay của Ngụy lão gia tử rõ ràng có chút đình trệ, lúc đầu nước chảy mây trôi chữ cũng xuất hiện đình trệ, một tác phẩm thư pháp hoàn hoàn hảo hảo xuất hiện tỳ vết, lão gia tử dứt khoát thu hồi bút, đem giấy Tuyên Thành vặn lại, một tác phẩm có tỳ vết không hoàn hảo, tự nhiên là không cần tiếp tục tồn tại.

Lúc này, Ngụy lão gia tử mới ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt có phần lạnh băng của Ngụy Sâm: "Con suy nghĩ kỹ rồi? Coi như Trần Lê một cái ngốc tử cũng nguyện ý cùng hắn kết hôn?"

Ngụy Sâm kiên định gật đầu, đôi mắt lạnh băng kia giờ phút này mới có chút độ ấm hiện lên một tia ôn nhu, " Con đồng ý cùng cậu ấy kết hôn không liên quan đến việc cậu ấy là Trần Lê của Trần gia mà chỉ đơn giản cậu ấy là Trần Lê thôi."

Ánh mắt sắc bén của Ngụy lão gia tử, lập tức bắt gặp một tia ôn nhu kia trong mắt Ngụy Sâm, cái này làm cho ông cảm thấy khϊếp sợ. Biến hóa nhiều ngày nay của tôn tử ông đều xem trong mắt, giống như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, toàn bộ tình cảm đều thu lại, ánh mắt lúc nào cũng lạnh băng làm người ta không thể nào nhìn thấu cảm xúc ở bên trong. Chính là hiện tại, thời điểm cháu trai ông nhắc tới Trần Lê, trong mắt lóe lên một tia ôn nhu không giống giả một chút nào.

Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi Ngụy Sâm? Phải biết mấy ngày trước khoảnh khắc nhắc đến hôn sự của hắn với Trần Lê Ngụy Sâm vô cùng kháng cự, thậm chí còn cùng lão gia tử hắn náo loạn một trận.

Ngụy lão gia tử chung quy vẫn là Ngụy lão gia tử, trong lòng cho dù có óng gió mãnh liệt, trên gương mặt kia một chút dao động cũng không có, ông tiếp tục mở giấy Tuyên Thành ra, huy bút vẽ tranh, nói: "Cháu có thể nghĩ thông thì tốt, nếu đã đáp ứng cùng Trần Lê kết hôn, kia sau khi cưới đừng cô phụ thằng bé."

"Cháu sẽ đối xử thật tốt với em ấy." Ngụy Sâm nhắm mắt, che khuất đi cảm xúc mãnh liệt ở bên trong, mở miệng lại là trịch địa hữu thanh*.

* Trịch địa hữu thanh: nói năng có khí phách, lời nói mạnh mẽ hùng hồn.

Đời này hắn nhất định sẽ đem Trần Lê đặt lên đầu quả tin mà sủng, ai cũng đừng nghĩ tổn thương cậu dù chỉ một chút, liền tính cả Trần gia cũng không được!

........

Đến tối, trời nam biển bắc người của Trần gia vì Tết Đoan Ngọ mà mà tụ lại cùng nhau, cả gia đình vô cùng náo nhiệt, Ở Ngụy gia bộ dáng đại gia tộc, nhiều người, liền đừng trông cậy có được hòa khí mỹ mãn, không đem những mấu thuâxn bày ra trước mặt đã là sự hài hoad lớn nhất ở Ngụy gia rồi.

Sau khi Ngụy Sâm từ thư phòng của ông nội Ngụy ra ngoài, cũng không có đi đến bên cạnh đám người kia, mà là cầm một ly rượu, đến bên lan can nơi sân thượng, nhìn phương xa mà trầm tư.

Lúc này những người tụ tập ở đại sảnh Ngụy gia đã bắt đầu khai tiệc trò chuyện, thậm chí không có chỗ nào bận tâm lo lắng, Ngụy Sâm cứ việc đứng ở nơi xa, những lời nói này lại chính xác lọt vào tai hắn.

"Hôn sự với Trần gia cứ nhue vậy mà định rồi?" Một cái phu nhân bộ dáng trang điểm lộng lẫy hướng người bên cạnh tề mi lộng nhãn* nói.

*Tề mi lộng nhãn: nháy mắt ra hiệu, chọc ghẹo.



"Theo ta xem ra là xác định rồi." Một cái phu nhân khác nói, mặt đầy vui sướиɠ khi người khác gặp họa, " Lão gia tử thái độ cường ngạnh, Ngụy Sâm liền tính không muốn kết cũng phải kết!"

"Định chính là thằng ngốc Trần gia kia?"

"Đúng vậy a, Trần gia bộn họ không nỡ gả nữ nghi qua đây, con gái họ phải gả cho quan lão gia, lợi ích hơn nhiều khi gả con qua Ngụy gia chúng ta."

"Ai nói lão gia tử nhìn trúng Ngụy Sâm? Này không phải là muốn chặt đứt đường lui của Ngụy Sâm sao? Cưới một cái nam sinh, sinh không được hài tử, liền tính Ngụy Sâm có năng lực đi nữa, cũng không có tư cách kế thừa Ngụy gia. Cũng không biết hắn lần này chọc tời chỗ nào của lão gia tử, lão gia tử vậy mà cho hắn một mối hôn sự "tốt" đến như vậy." Phu nhân này như đang cảm thán, nhưng biểu tình trên mặt lại tran đầy ý cười.

"Nói ra thì Ngụy gia của chúng ta cũng không cần trợ lực từ Trần gia, chính là lão gia tử lại cố tình làm như vậy, bà nói có phải hay không Ngụy lão gia tử đã ghét bỏ Ngụy Sâm, liền như vậy suy nghĩ một biện pháp, trái phải mọi người mặt mũi đều tương đối đẹp?" Một cái phu nhân khác làm mặt quỷ nói.

Hai người trò chuyện trò chuyện, tự nhiên nói tới một nhân vật chính khác trong cuộc hôn nhân này _ Trần Lê.

Trần Lê là ai? Nhìn đến toàn bộ xã hội thượng lưu ở Ma Đô ai mà không biết, ai mà không hiểu? Đó chính là ngốc tử Trần gia, một cái phế vật khiến Trần gia cảm thấy bị sĩ nhục!

Trần gia ở Ma Đô trong giời kinh doanh địa vị ngang hàng với Ngụy gia, nhưng xét trên toàn bộ Hoa Hạ, Trần gia lại hiển hách hơn Ngụy gia. Dù sao, đương gia ngồi ở vị trí cao kia ở Trần gia Đế đô Trần Trọng Yến là chú ruột của đương gia Trần Thời Hoài ở Ma Đô, thế nên, ở Hoa Hạ, ba phái chính - quân - thương Trần gia đều có một địa vị nhất định trong đó.

Trần Lê là đại nhi tử của Trần Thời Hoài, một cái tư sinh tử của Trần Vân Sinh, cxung là Trần Vân Sinh duy nhất một cái tư sinh tử( con riêng).

Trần Vân Sinh có tiếng là sợ vợ, sau khi cùng Trần phu nhân kết hôn liền không có nữ nhân nào khác ở bên ngoài, Trần Lê là ngoài ý muốn duy nhất, cũng con gái của Trần phu nhân chỉ kém có mấy tháng. Cái này ai cũng đều có thể nhìn ra, Trần Lê là kết quả của việc Trần Vân Sinh thừa dịp Trần phu nhân mang thai mà ra ngoài "ăn vụng."

Cũng không biết Trần Vân Sinh làm cái gì, Trần Lê là do gia chủ Trần Thời Hoài đưa về nhận tổ quy tông.

Có một ít người có mệnh phú quý, lại không hưởng được phú quý, Trần Lê chính là người như vậy, thân phân đại thiếu gia Trần gia tôn quý nhưng lại không chống nổi cái sự thật rằng cậu là một đứa tự kỷ.