Chương 34: Ở chung
CHƯƠNG 34. Ở CHUNG
Đem vòng ngọc bỏ vào hộp gỗ, Cố Thanh cẩn thận khóa lại. Trong đầu hồi tưởng chuyện vài ngày trước.
Ăn xong cơm tối, Tô Mẫn kéo Cố Thanh vào phòng, đưa cho cậu một hộp gỗ, trịnh trọng dặn dò: “Đây là vật gia truyền của Tần gia, do tổ tiên truyền lại, hiện tại giao cho con. Lực Dương đã xác định với chúng ta, nó sẽ đăng kí kết hôn với con, vốn dự định chờ con chính thức gả vào nhà này rồi mới đưa, nhưng, sợ đến lúc đó ta và cha nó đều đang ở nước ngoài không về kịp, cho nên giao cho con bảo quản trước. Con cũng đừng cự tuyệt, sau này là người một nhà rồi, cùng Lực Dương sống cho tốt, 2 người già chúng ta cũng coi như yên tâm. Con ngoan à, có thể đồng ý với yêu cầu này của bác không?”
Cố Thanh cảm động, cậu không ngờ Tần Lực Dương đã nói với cha mẹ rằng hắn muốn kết hôn cùng cậu, “Ân, bác à, bác cứ nói.”
Tô Mẫn thở dài thật sâu, cười yếu ớt nói: “Bác biết con là 1 người hiền lành, Lực Dương từ nhỏ đã sống xa chúng ta, ta và cha nó nợ nó nhiều lắm. Con đừng nhìn nó thường ngày luôn nghiêm túc, ít nói ít cười, kỳ thực trong lòng luôn khát vọng được như người bình thường, có 1 gia đình ấm áp. Con à, chúng ta có lỗi với nó, không thể giúp nó thực hiện, con nghìn vạn lần đừng … phụ nó, bác mong con có thể cho nó hạnh phúc!”
Mắt Cố Thanh đỏ lên, nắm tay Tô Mẫn nặng nề gật đầu.
“Cố Thanh? Cố Thanh?”
“A?” Cố Thanh ngây ngốc xoay người, thấy là Phương Tử Nhạc, vội hỏi, “Tử Nhạc, có việc gì sao?”
“Cậu không sao chứ, sao mắt lại đỏ?” Phương Tử Nhạc lo lắng hỏi ngược lại.
“Tôi không sao, có lẽ gần đây đọc sách nhiều, thiếu ngủ.” Cố Thanh nhu nhu hai mắt, cười trả lời, “Được rồi, cậu tìm tôi có việc sao?”
loading...
“A! Cậu xem tôi đó, quên mất việc chính, chúc mừng cậu, cậu được thứ 8 toàn khoa, có năm nghìn học bổng.” Phương Tử Nhạc lấy giấy chứng nhận đưa cho Cố Thanh.
Không dám tin trợn to mắt, Cố Thanh đoạt lấy giấy chứng nhận, nhìn nét chữ viết tên mình, trong lòng không kiềm được vui sướиɠ, cậu không hứng thú nhiều với giấy khen, cậu chỉ lưu ý học bổng, tuy rằng so với 8 ngàn thì ít hơn, nhưng đối với người đang có nguy cơ tài chính, vì tìm công việc mới mà phiền não như Cố Thanh thì đã rất may mắn.
Cố Thanh đã nói với Tần Lực Dương mình phải tìm công việc làm thêm mới. Tần Lực Dương ban đầu không đồng ý, cho rằng Cố Thanh không cần vì tiền mà lo lắng, hắn có thể nuôi cậu. Điều này làm cho Cố Thanh rất tức giận, tuy rằng biết Tần Lực Dương có ý tốt, không muốn cậu cực khổ, nhưng cậu cảm thấy tôn nghiêm bị tổn thương, Tần Lực Dương không đủ tôn trọng cậu. Cố Thanh ngay sau đó phản bác rằng cậu và hắn là bạn đời, không phải người được bao dưỡng, cậu cũng là đàn ông, cậu không chịu được việc để người khác nuôi mình.
Quả nhiên, nhắc tới bao dưỡng, Tần Lực Dương liền hốt hoảng, chỉ có thể kiên trì đồng ý với Cố Thanh, hứa hẹn không can thiệp ý định của cậu, chỉ bảo cậu trước khi đi làm nhớ thông báo cho hắn một tiếng, tránh để bị lừa. Cố Thanh cảm thấy yêu cầu này cũng hợp lý, nên gật đầu.
Nguy cơ được thuận lợi hóa giải!
Chỉ là thời buổi rối loạn, 1 việc dẹp yên, 1 việc lại tới.
Tuy rằng là đàn ông, nhưng từ nhỏ bị hoàn cảnh sống ảnh hưởng, dưỡng thành 1 Cố Thanh vô cùng thận trọng như hôm nay. Khoảng thời gian này, dù ngồi ở lớp, hay ở vườn trường, Cố Thanh đều có thể nhận thấy đủ lọai tầm mắt quan sát, không giống những cô gái hay xấu hổ ngày xưa, Cố Thanh phát giác ra bất thường, những … ánh mắt này mang theo nhiều biểu cảm, hiếu kỳ, thăm dò, thậm chí là coi thường, khinh bỉ, Cố Thanh tuy rằng thấy khó hiểu, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu cũng không phải người tính toán chi li, thích tìm tòi nghiên cứu người khác, ngoại trừ việc cậu quan tâm và người thân của mình, về phần những người khác nghĩ gì, cậu tuyệt không lưu ý.
Chỉ có một việc khiến Cố Thanh rất tức giận, gần đây cậu nhận được vài cuộc điện thoại và tin nhắn từ xưng là đàn ông đồng tính luyến ái xa lạ, nội dung đầy ngôn ngữ du͙© vọиɠ và ve vãn lộ liễu, có nhiều người còn đề nghị cậu gặp gỡ, muốn tình một đêm. Những … cuộc điện thoại này quấy rầy nghiêm trọng cuộc sống của Cố Thanh, cậu bị làm phiền đến bực bội, cuối cùng bất đắc dĩ phải đổi số mới.
Chân tướng sự thật, Cố Thanh lại biết được từ miệng Phương Tử Nhạc.
Cố Thanh không ngờ, chuyện mình và Tần Lực Dương ôm nhau ở quán cà phê hôm đó bị người chụp được, còn bị đăng lên diễn đàn của trường, tiêu đề rất lớn “Tình yêu đồng tính tái hiện ở trường” . Đồng tính luyến ái không phải danh từ mới, có tình yêu đồng tính xảy ra bên cạnh hay không, đối với những … sinh viên buồn chán này mà nói, chính là tìm được sự mới mẻ, trong thời gian ngắn diễn đàn đã đầy bình luận. Bởi ảnh chụp là từ phía sau, Cố Thanh lúc đó lại bị Tần Lực Dương ôm vào lòng, che hơn phân nửa khuôn mặt, cho nên, lúc đầu mọi người đối với thân thế thật cũng không quá để ý. Nhưng vài người giương cờ đại trinh thám, hao hết tâm lực vì khán giả tìm kiếm sự thật, cuối cùng, thông tin của Cố Thanh bị đưa lên diễn đàn để bàn tán, vô cùng nổi vật, đặc biệt hấp dẫn mắt người khác.
loading...
Cố Thanh không hề biết mình trở thành nhận vật nổi bật trong trường, cậu lên diễn đàn chỉ có hai mục đích: tìm kiếm tư liệu học tập và kiểm tra tin tức đơn đặt hàng, đối với những tin nhảm nhí đều là xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Cho nên đối với chuyện tình yêu đồng tính náo nhiệt trên đó, cậu hoàn toàn không biết gì.
Phương Tử Nhạc cũng là trong lúc vô ý tại WC nghe được đối thoại của nam sinh mới biết, nhanh chóng quay về ký túc xá nói rõ với Cố Thanh. Từ đó, mọi việc mới được sáng tỏ.
Đối người biết chuyện đã chụp ảnh đăng lên, trong lòng Cố Thanh rất tức giận, nhưng cậu không dự định truy cứu, mình là đồng tính luyến ái, đây là sự thật, yêu đàn ông cũng không phải gϊếŧ người phóng hỏa, Cố Thanh không cảm thấy mình có gì sai, ngoại trừ sợ mẹ bị tổn thương mà bất đắc dĩ nói dối, Cố Thanh đối với việc người ngoài có biết tính hướng của mình hay không thì tuyệt không quan tâm, cho nên không nói thẳng là bởi vì cậu nghĩ không cần phải … cố gắng công khai mà thôi.
Nhưng đối có người ác ý công khai thông tin cá nhân, xâm phạm quyền riêng tư, đã quấy rầy sinh hoạt bình thường của cậu, đó là việc Cố Thanh không thể tha thứ. Cố Thanh tuy dịu dàng, nhưng không có nghĩa là cậu không còn cách nào khác, trái lại, nội tâm Cố Thanh lại rất phi thường quật cường, là người rất kiên trì, nếu một khi cậu đã quyết định, thì dù có 10 con trâu cũng không kéo lại được. Lúc này đây, nếu như không phải bị Phương Tử Nhạc ngăn cản vì sợ làm lớn chuyện chỉ rước thêm nhiều phiền phức sẽ bị báo về gia đình, với tính tình Cố Thanh, cậu sẽ không dừng tay như vậy.
Cố Thanh không biết Tần Lực Dương làm thế nào biết chuyện này, nhưng cậu đối với đề nghị dọn ra khỏi ký túc xá đến Tần gia ở của hắn cũng động tâm.
Cố Thanh không phải một người không muốn đối mặt hiện thực, trốn tránh trắc trở, đối với việc bạn học ngờ vực vô căn cứ và khinh bỉ, chỉ cần không liên quan đến cuộc sống của người thân và bạn bè thân thiết, thì dù bên ngoài có sóng gió thế nào, mạnh mẽ tới đâu, cậu đều có thể không quan tâm. Chỉ là lúc này đây đối với cuộc sống bình thường và học tập của cậu bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ cần nơi cậu xuất hiện, nam sinh sẽ cấp tốc né tránh, nữ sinh sẽ vây tới khoa tay múa chân, khiến cậu vô pháp an tâm đi học và tự học.
Đây là 1 trong những lý do Cố Thanh đồng ý với đề nghị của Tần Lực Dương, lý do còn lại là Hàn Duy và Phương Tử Nhạc cũng muốn dọn ra khỏi ký túc xá.
Tại đại học Q, sinh viên năm nhất và năm 2 thực tế không được cho phép ở bên ngoài, nhưng trường học quá hạn chế, không ít học sinh đều tự đi thuê phòng, trường hợp như vậy càng nhiều hơn, ban giám hiệu cũng từ từ đành chấp nhận.
Sau khi Hàn Duy và Phương Tử Nhạc yêu nhau, sớm đã có dự định ra ngoài thuê phòng, chỉ là Phương Tử Nhạc luyến tiếc rời xa Cố Thanh, cũng không muống lãng phí tiền, nên vẫn kéo dài; nhưng khi chuyện của Cố Thanh bị phát tán, Hàn Duy tuy rằng không ngại bị người ngoài biết quan hệ của hắn và Phương Tử Nhạc, nhưng hắn không muốn người yêu vô tội bị thương tổn, cho nên cố ý kiên trì muốn dọn ra khỏi ký túc xá, Phương Tử Nhạc thực sự không lay chuyển được, chỉ có thể đồng ý.
Vì thế, phòng này đã hoàn toàn trống rỗng.
Ngô Hạo bởi vì biểu hiện xuất sắc trong đội bóng, được huấn luyện viên đề cử đi nước M nhận huấn luyện chuyên nghiệp, huấn luyện viên bên đó đối với biểu hiện của Ngô Hạo cũng tỏ ra hứng thú, nên muốn tự mình huấn luyện hắn, đây là dịp may hiếm có. Mơ ước của Ngô Hạo chính là có thể thi đấu ở giải chuyên nghiệp, trở thành cầu thủ bóng rổ nổi tiếng thế giới, cho nên hắn quyết định không thể buông tha cơ hội, nên học kỳ này vội vã xin xuất ngoại trao đổi học sinh một năm; hiện tại, Tử Nhạc và Hàn Duy cũng đi, 1 mình Cố Thanh ở lại ký túc xá cũng thấy cô đơn, cho nên cuối cùng quyết định dọn tới Tần gia.
Phương Tử Nhạc không quên Cố Thanh, viết địa chỉ cho cậu, luôn nhắc cậu phải thường đến thăm cậu ta, Cố Thanh cười thoải mái một phen, bình thường đi học còn có thể gặp, đến cuối tuần lúc rảnh rỗi cũng sẽ tới chỗ họ ở. Buổi tối, ba người mua nguyên liệu, Cố Thanh nấu nướng ở ký túc xá, ba người uống đến say mèm.
Ngày mai là ngày chia tay, đêm nay, ai cũng không muốn ngủ.
Tần Lực Dương gọi điện thoại nói muốn hỗ trợ, bị Cố Thanh bác bỏ, rất vất vả mới dẹp được sóng gió, Cố Thanh không muốn lần thứ hai lại bị đẩy ra hứng chịu, hơn nữa quần áo của cậu không nhiều lắm, thu dọn cũng không phiền, chỉ là cả đống sách, thực sự quá nặng, chỉ có thể tìm công ty chuyên môn mới có thể giải quyết.
Đối với cuộc sống ở chung hoàn toàn mới sắp tới, trong lòng Cố Thanh rất chờ mong!