Chương 1: Thẩm thanh
Thẩm Thanh là một người bình thường.
Cậu có xuất thân rất bình thường.
Thẩm Thanh là một cô nhi, vừa sinh ra đã bị ném trước cửa “Cô nhi viện Ái gia”, cậu được viện trưởng đương nhiệm Lý Đồng thu nhận, từ đó cậu đã xem “Ái gia” như là nhà mình.
Diện mạo của cậu cũng rất bình thường.
Thẩm Thanh bị vứt bỏ cũng bởi vì thân thể tàn tật, nhưng ngược lại, từ nhỏ đến lớn, cậu là đứa bé khỏe mạnh nhất trong viện, quanh năm suốt tháng, nhiều lắm cũng chỉ có một hai lần cảm mạo; nhưng diện mạo của Thẩm Thanh cũng bình thường, không có gì gọi là đặc sắc, chính là loại mà ra đường hốt đại cũng được một nắm to, nếu nhất định phải kể ra một ưu điểm của Thẩm Thanh, thì đó chính là làn da trắng nõn mềm mại của cậu, làn da ấy làm tôn lên khuôn mặt không chút đặc sắc nào của cậu, nhưng Thẩm Thanh cũng cực kỳ chán ghét điều đó, cả ngày cậu chạy ra ngoài tắm nắng, muốn nó biến thành màu lúa mạch nhưng lại thủy chung không thể.
Bằng cấp của cậu cũng bình thường nốt.
Thẩm Thanh chỉ học hết trung học. Những năm gần đây, “Ái gia” thu dưỡng càng ngày càng nhiều cô nhi, giá hàng hóa lại tăng lên nhanh chóng, trợ cấp của chính phủ lại vẫn như muối bỏ biển, viện trưởng Lý Đồng khi học đại học, đã từng làm công nhân, hắn biết rất nhiều doanh nghiệp, tuy ông chủ nguyện ý giúp đỡ, nhưng phải hy sinh một tí, phải phối hợp tuyên truyền dùm bọn họ, đây là cái giá tất yếu phải trả, nhưng chỉ cần có thể cho bọn nhỏ cơm ăn, áo mặc, được học hành, thì đây vẫn là chuyện nhỏ không đáng kể đến. Học phí từ trước cho tới nay của Thẩm Thanh đều do một công ty điện khí nổi danh của tỉnh A tài trợ, nhưng những năm gần đây, từ khi quốc gia mở rộng cửa đối ngoại, các doanh nghiệp quốc tế không ngừng dũng mãnh tiến vào thị trường trong nước, doanh nghiệp với quản lý, kỹ thuật cao, công nghệ cách tân, tài chính hùng hậu, nhân tài hạng nhất, nhãn hiệu nổi tiếng, liền trong vài năm ngắn ngủi đã khiến cho nhãn hiệu công ty điện khí lâu đời này bị đe dọa, đã vậy còn như ánh nến phiêu diêu trước gió, thổi là tắt. Công ty tài trợ đóng cửa, việc học tập của Thẩm Thanh cũng kết thúc, chịu đựng gian khổ và oi bức của tháng sáu đi thi tốt nghiệp, rồi cầm chứng nhận tốt nghiệp, Thẩm Thanh cứ thế bước lên con đường tìm việc.
Thẩm Thanh không phải là người thông minh, nhưng được cái là chăm chỉ, trong ba năm học trung học, dưới sự cố gắng hết mình, thành tích học tập của cậu vẫn duy trì ở mức trung bình, ở trong mắt thầy cô giáo, có lẽ Thẩm Thanh sẽ không thi đậu vào trường đại học nổi tiếng, nhưng vào một trường bình thường thì hẳn không có vấn đề, đáng tiếc học phí tăng cao, cậu chỉ có thể nghỉ học. Viện trưởng Lý Đồng cũng rất tiếc hận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn quả thật không có biện pháp nào khác.
Thẩm Thanh cũng không để tâm, thi tốt nghiệp xong liền nghỉ, cậu cười cười đứng ở trước mặt Lý Đồng nói: “Viện trưởng, con đã học xong trung học, con đã rất thỏa mãn rồi.”
Lúc ấy Lý Đồng không nói gì, chỉ cởi cái kính lão đã bị thời gian mài mòn nghiêm trọng trên sống mũi xuống, đem Thẩm Thanh ôm vào trong lòng, giống như một người ông hiền từ mà an ủi đứa bé kiên cường, lạc quan trước mắt này.
Tỉnh A có một thành phố duyên hải, nơi đó có bến tàu xinh đẹp, giao thông thuận lợi, là một trong những thành thị mở cửa đối ngoại sớm nhất, quốc gia cấp cho nó những chính sách ưu đãi rất phong phú, hơn nữa từ trước đến nay tỉnh A luôn chú trọng khoa học kỹ thuật, văn hóa giáo dục, nên ở đây có trường đại học trọng điểm của cả nước, rất đông nhân sĩ đã tới đây học, thật sự có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hoà, hấp dẫn sự chú ý của thương nhân đầu tư vào nơi đây, trong đó không thể thiếu doanh nghiệp Khóa Quốc nổi danh thế giới kia.
Tỉnh A tập trung tất cả các dạng nhân tài khác nhau, đối với một Thẩm Thanh chỉ tốt nghiệp trung học thì thật sự không thể tính là gì, nộp hơn cả trăm bộ hồ sơ, đa số đều bị ngâm trong tủ, một đi không trở lại, cũng có vài doanh nghiệp nhỏ gọi cho cậu, bảo cậu tới phỏng vấn, nhưng khi hỏi tới “Thao tác văn phòng thế nào”, “Từng thực tập chưa”, bla bla, lại bị quét trở về. Ở cái thời đại cạnh tranh tàn khốc này, học sinh trung học như Thẩm Thanh thật sự không coi là cái gì.
Bất quá, Thẩm Thanh vẫn rất may mắn, cậu vẫn có công việc, là do viện trưởng Lý Đồng nhờ người bạn thời đại học tìm giúp, làm tạp dịch trong một quán cơm Tàu. Công việc tạp dịch vô cùng vất vả, nấu nước, nấu cơm, rửa chén, gϊếŧ gà, mổ cá, chà cầu tiêu, quét rác, tất tần tật, chỉ cần là việc dơ bẩn nhất, mệt mỏi nhất, đều thuộc về trách nhiệm của tạp dịch, nhưng tiền lương lại thấp nhất, rất nhiều thanh niên mới vừa gia nhập xã hội đều làm được một thời gian rồi rất nhanh bỏ việc, cái khổ này họ chịu không nổi. Nhưng Thẩm Thanh lại rất kiên trì, điều này làm cho ông chủ quán cơm Tàu có vài phần kính trọng đối với người thanh niên gầy yếu này.
Thẩm Thanh kiên trì được một năm.
Cậu là người kiên trì, chịu khổ, tính tình ôn hòa, làm việc còn rất cẩn thận, nên rất nhanh liền khiến bếp trưởng, Lưu sư phó trong nhà hàng chú ý.
Lưu sư phó là một ông lão khoảng năm mươi mấy tuổi, không có con cái, đem tinh lực cả đời đều đặt vào việc nghiên cứu món ăn. Tài nấu nướng của ông rất tinh xảo, trước kia đã từng tham gia nhiều cuộc tranh tài giữa các đầu bếp với nhau, và được giành rất nhiều giải thưởng, sau đó thuận lợi tiến vào một nhà hàng năm sao, chuyên môn phụ trách cơm Tàu, đáng tiếc ông làm người thành thật, không thể chịu được việc nhà hàng ngầm mưu tư lợi, làm việc trái lương tâm, nên liền dứt khoát từ chức, ông chủ quán cơm Tàu này cũng không biết nghe tin từ đâu, liền tự mình đến thăm rồi mời ông xuống núi, hứa hẹn đủ điều, Lưu sư phó thấy ông chủ nhà hàng cũng chân thành, lúc này mới đồng ý, hơn nữa, ông cũng thật sự luyến tiếc khi bỏ phí công phu nấu ăn mà mình khó khăn mới có được.
Lưu sư phó là người cố chấp, quật cường, tính tình cực kỳ kém, hơi có chút bất mãn liền chửi bới phụ bếp, cũng không để ý thể diện của người khác, nên người trong nhà hàng cực kỳ sợ ông, nhưng Thẩm Thanh lại cảm thấy đây chẳng qua là Lưu sư phó quá mức để ý đối với công việc nấu nướng, một người nhiệt tình, yêu nghề còn hơn gia đình thân thiết như vậy, Thẩm Thanh cảm thấy rất đáng được tôn trọng, cho nên mỗi lần chịu giáo huấn, cậu đều chú ý nhớ kỹ, nên những lần kế tiếp cậu không bao giờ phạm vào lỗi cũ nữa.
Có lẽ bởi vì đối phương khiêm tốn, hơn nữa còn thật sự cẩn thận, Lưu sư phó liền nhận Thẩm Thanh làm đồ đệ, đem tài nấu nướng cùng tâm đắc cả đời của mình đều dạy cho cậu. Dưới sự nỗ lực ngày đêm, Thẩm Thanh rất nhanh liền xuất sư.
Ba năm sau, Lưu sư phó bọ bệnh chết, Thẩm Thanh làm tang sự cho ông xong, liền tiếp nhận vị trí của Lưu sư phó ở trong tiệm. Kỳ thật, lấy tài nghệ của Thẩm Thanh mà nói thì cậu hoàn toàn có thể lựa chọn điều kiện có lợi hơn, như là làm việc ở khách sạn hoặc nhà hàng chẳng hạn, nhưng cậu không chọn, vì cậu biết tiệm ăn này là kết tinh tâm huyết cùng tinh lực cả đời của sư phó mình, cậu không nghĩ mình có thể cứ thế mà bỏ đi được.
Từ một thiếu niên mới mười bảy tuổi non nớt đặt chân vào xã hội, chớp mắt đã qua sáu năm, Thẩm Thanh đã trở thành một thanh niên hai mươi ba tuổi, có một căn nhà nhỏ gồm một phòng khách, một phòng ngủ, lại có công việc đầu bếp cố định, có một nguồn thu nhập ổn định, nhưng cuộc sống của cậu vẫn có khuyết thiếu, đó chính là tình yêu.
Tuy diện mạo Thẩm Thanh rất bình thường, nhưng cũng không khó coi, hơn nữa làm người lại thành thật, có một công việc ổn định, với điều kiện như vậy, mặc dù không phải đứng đầu, nhưng nhất quyết không thể không có cô gái nào để ý đến cậu. Kỳ thật, trong mấy năm này, cũng có vài cô bé đến thổ lộ với cậu hoặc ám chỉ muốn quen cậu, nhưng đều bị Thẩm Thanh cự tuyệt.
Thẩm Thanh không phải không muốn yêu đương, mà là cậu không thể, bởi vì cậu là gay, cậu chỉ thích đàn ông.
Có lẽ cái tính hướng này là chỗ bất bình thường duy nhất của Thẩm Thanh. Vào mùa hè năm lớp mười, nhìn thấy một học trưởng cao lớn, tuấn lãng trên bãi tập đổ mồ hôi, nhẹ nhàng vui vẻ ném bóng rổ, tâm Thẩm Thanh khẽ động. Trải qua cuộc sống sau này, Thẩm Thanh rốt cục cũng hiểu được, cậu không thích nữ sinh, cậu chỉ yêu nam sinh.
Chính là tính hướng không giống người thường đó đã khiến mấy năm nay Thẩm Thanh phải trải qua cuộc sống cô đơn cấm dục. Cậu không muốn thương tổn cô bé thiện lương này, cũng không muốn tùy ý nhân nhượng, tìm đại một nam nhân để làʍ t̠ìиɦ một đêm, từ sâu trong đáy lòng, cậu luôn khát khao một tình yêu thuần túy, một người nguyện ý ở bên cạnh cậu trọn đời, trọn kiếp. Nhưng đối với đồng tính luyến ái mà nói, đây chỉ có thể là một hy vọng xa vời. Đây là do một người bạn gay trên mạng của Thẩm Thanh nói với cậu.
Thẩm Thanh nghĩ, e rằng đời này mình chỉ có thể cô đơn.
Nếu như không có lần mạo hiểm cứu người đó, nếu như không có lần tai nạn xe cộ đó, và không có lần sống lại ngoài ý muốn đó, có lẽ đời này của Thẩm Thanh thật sự chỉ có thể cô đơn.
Nhưng bánh xe vận mệnh đã khởi động, cũng từ lần sống lại sau vụ tai nạn xe cộ kia, cậu bắt đầu một chặng đường hoàn toàn mới.