Chương 54: Chó dữ nhà họ Bạch.

Một người mặc quần áo quản sự chạy vội tới, phía sau người nọ còn có mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng ba đi theo, tu sĩ này, đều đang trừng mắt, mặt lạnh vô tình.

Người tới không có ý tốt, Lận Huyền Chi nghĩ.

Trương quản sự quét mắt nhìn Lận Huyền Chi, lạnh lùng mở miệng nói: “Thiếu gia Huyền Chi, đi theo chúng ta một chuyến đi.”

Yến Thiên Ngân đứng trước người Lận Huyền Chi, trừng mắt nhìn Trương quản sự nói: “Đi cùng các ngươi đến nơi nào? Ngươi tới nơi đây làm gì?”

Trương quản sự ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thiếu gia Huyền Chi thật đúng là quý nhân hay quên chuyện, trước đó vài ngày ngươi tàn sát một gia phó Lận gia ngay tại cổng lớn, chẳng lẽ chuyện này ngươi cũng quên luôn rồi? Dù cho ngươi có quên, người khác thì chẳng quên được.”

Yến Thiên Ngân mày cau lại nặng nề, nói: “Tên hầu kia, rõ ràng đã mở việc vũ nhục đại ca ta trước, sau đó đại ca ta mới giáo huấn hắn ta, hơn nữa lúc ấy Lận Chiến Thiên đã xử rõ đúng sai, đại ca ta gϊếŧ hắn, hoàn toàn có lý!”

“Nói vậy, đúng là do thiếu gia Huyền Chi động tay?” Trương quản sự nheo nheo mắt, vuốt chòm râu dê, cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, vậy ngươi không thể không đi một chuyến, bằng không, ta chỉ có thể thay mặt Bạch phu nhân đến thỉnh thiếu gia Huyền Chi thiếu đến.”

Yến Thiên Ngân mang vẻ mặt khó hiểu, sao còn dính líu đến cả Bạch phu nhân?

Bạch phu nhân xuất thân từ đại gia tộc Bạch gia thuộc Trung Châu, Bạch gia là luyện khí thế gia có tiếng tại đại lục Ngũ Châu, không biết bao nhiêu là tu sĩ, tông môn, thế gia, đều có thứ cần cầu Bạch gia.

Bạch phu nhân tuy rằng chỉ thuộc chi thứ Bạch gia, nhưng trình độ luyện khí của nàng ta, dù có phòng tầm mắt trên cả Thanh Thành cũng là số một, hơn nữa số lượng luyện khí sư ít ỏi, bởi vậy Bạch phu nhân từ khi được gả đến Lận gia, đã luôn có một địa vị đặc biệt cao đến đáng ngạc nhiên.

Chỉ là, phu quân của Bạch phu nhân, Lận Tuân - huynh trưởng của Lận Trạm, đã mất đi trong một trận chiến bảo vệ Thanh Thành từ mười bảy năm trước, Bạch phu nhân bắt đầu cuộc sống ở goá của mình, không qua mấy tháng, nàng thế mà lại hạ sinh ra một đứa nhỏ.

Đứa nhỏ kia là một bé trai, phụ thân Lận Tuân bụm mặt mà khóc, nói Lận Tuân tích đức làm việc thiện cả đời, cuối cùng cũng được ông trời báo đáp, đã có người kế nghiệp.

Có tầng quan hệ này, thêm việc thiên phú của con trai nàng ta là Lận Trạch Chi, cũng coi như không tệ, địa vị của Bạch phu nhân tại Lận gia từ đây lại cao thêm một tầng.

Chỉ là, không biết vì sao Bạch phu nhân, luôn ngứa mắt Lận Huyền Chi, khi nhìn thấy hắn chưa từng hiện ra sắc mặt tốt, như là đang nhìn một thứ gì đó dơ bẩn lắm vậy.

Lận Huyền Chi đương nhiên sẽ không so đo với một góa phụ, nên chưa bao giờ để ở trong lòng.

Nhưng, hiện giờ Lận Huyền Chi chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Lận Huyền Chi đặt tay đè nhẹ lên đầu vai Yến Thiên Ngân, nói: “A Ngân, nếu đại bá mẫu đã gọi chúng ta đến, chúng ta cứ đến gặp thôi.”

Trương quản sự vừa lòng gật đầu, nói: “Vẫn là thiếu gia Huyền Chi thông minh, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi sớm đã không còn là tu sĩ thiên tài của Lận gia nữa, làm người ấy à, lúc nên khiêm tốn thì phải, lúc nên cúi thì phải cúi đầu, không có số hưởng, ngay cả Ngũ Nguyên Mễ gì đó, cũng đừng ăn nữa, dù sao cũng chẳng sống được thêm bao nhiêu năm, ăn cũng chỉ lãng phí, ngươi nói xem có phải hay không?”

“Ngươi……” Yến Thiên Ngân nổi giận, vừa định mắng trở về, lại bị Lận Huyền Chi giữ khuỷu tay cậu.

“Trương quản sự nói đúng.” Lận Huyền Chi cong cong môi, nói: “Vậy Trương quản sự phải nhớ kỹ thật kỹ những lời hôm nay ngài đã nói.”

Lời Lận Huyền Chi nói, khiến Trương quản sự nheo đôi mắt lại.

Trương quản sự không phải là nghe không hiểu ý cảnh cáo trong lời nói của Lận Huyền Chi, nhưng mà trong lòng ông ta không thấy mấy lời này là đúng, dù sao Lận Huyền Chi bây giờ cũng chỉ là một tên phế vật, hơn nữa khi trước, lúc hắn bị tông môn trả về, đại trưởng lão của Lận gia cũng đã tìm toàn bộ dược sư giỏi nhất Thanh Thành trị liệu cho hắn.

Nhưng những dược sư bất ngờ đưa ra cùng một kết luận về bệnh tình của Lận Huyền Chi——

Đời này, hắn không thể nào lấy võ nhập đạo nữa, cảnh giới cùng lắm cũng chỉ có thể giữ nguyên tại Luyện Khí tầng hai, cảnh giới tu vi chỉ giảm không tăng, trừ khi hắn may mắn có được đan dược cấp Thiên, chữa trị đan điền gần như đã rách nát của hắn.

Nhưng mà, muốn lấy được một viên đan dược cấp Thiên, nói dễ hơn làm.

Không nói đến một viên đan dược cấp Thiên có bán cả Lận gia cũng không mua nổi, chính đan dược cấp thiên, cũng đã là thứ mà trăm năm rồi chưa từng xuất hiện trên đại lục Ngũ Châu.

Chẳng sợ Lận Huyền Chi còn cứu được, nhưng trên thực thế cửa sinh cuối cùng cũng bị chặt đứt thành cửa tử.

Lận gia tất nhiên chẳng muốn tốn hơi sức trên người một tên phế nhân làm gì, ngay cả đại trưởng lão tu vi cấp địa của Lận gia, cuối cùng cũng từ bỏ Lận Huyền Chi.

Trương quản sự nghĩ, Lận gia có thể lưu cho Lận Huyền Chi một miếng cơm ăn, cũng coi như đã tận tình tận nghĩa rồi, còn những tài nguyên tu luyện khác mà nói, theo lý thì chẳng còn chút quan hệ nào với hắn nữa cả.

Trương quản sự lại nghĩ, dù sao Lận Huyền Chi cùng lắm cũng chỉ được như thế, giờ hắn lại chọc phải Bạch phu nhân, lần này đến Chấp Pháp Đường một chuyến, ra được cũng phải bị lột mất một tầng da, của cải trên người dù có vô dụng cũng sẽ bị vơ vét sạch.

Tốt nhất là lúc ấy hắn tức giận, tức đến nổ phổi, hộc máu mà chết, vậy thì ai cũng sạch sẽ.

Trương quản sự càng thêm chẳng kiêng nể gì, đi đằng trước với cái thái độ quái gở sặc mùi giả tạo, tay vân vê hai quả hồ đào, nói: “Ta nói này thiếu gia Huyền Chi, khi xưa ngươi chèn ép đồng môn, lúc mà một kiếm giành hết nổi bật, có nghĩ tới hôm nay không?”

Lận Huyền Chi thờ ơ nói: “Ngươi biết tên kia, sao lại chết không?”

Trương quản sự nói: “Còn không phải chết vì bị ngươi đánh lén ư.”

“A.” Lận Huyền Chi cong môi cười nhẹ, xung nhan xuất trần, nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh băng: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”

Tròng mắt của Trương quản sự bị gương mặt này của Lận Huyền Chi làm cho rung động, ông ta thầm mắng một câu yêu vật, vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám nhìn hắn nhiều hơn.

Cha Lận Huyền Chi tuy cũng đẹp, nhưng lại không đến mức khiến người nhìn đến quên chuyện thế tục như Lận Huyền Chi, tất cả những người từng tận mắt nhìn thấy phong thái cốt cách của Lận Huyền Chi, đều khó tránh khỏi việc ngẫm nghĩ: Nữ tử có thể sinh ra một người như vậy, đến tột cùng phải phong hoa tuyệt đại đến nhường nào?

Yến Thiên Ngân bám chặt theo sau Lận Huyền Chi, thường xuyên nâng đôi mắt lo lắng lên nhìn hắn, Lận Huyền Chi nắm tay Yến Thiên Ngân lên trấn an, nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ trở ra mà không tổn hao gì.”

Cậu đã gỡ cây trâm trên đầu xuống ngay khi Lận Huyền Chi phát hiện người ngoài đến tiểu viện, giấu đi, sợ người khác nhìn thấy liền nhớ thương nó.

Từ một chuyện nhỏ như này, đã có thể thấy thật ra Yến Thiên Ngân để ý và cẩn thận bao nhiêu, tâm tư tinh tế và tỉ mỉ bao nhiêu.

Trái tim Yến Thiên Ngân nảy thình thịch, lắc lắc đầu nói: “Bạch phu nhân này trước kia đã hay tìm cha gây sự, nhi tử nàng ta cũng thích bắt nạt ta, nhưng trước kia có cha bên cạnh, bọn họ không dám làm gì quá đáng, bây giờ cha không còn nữa, bọn họ nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng.”

Lận Huyền Chi sờ sờ đầu Yến Thiên Ngân, nói: “Đứa nhỏ ngốc, có đại ca ở đây, sẽ chẳng có ai dám bắt nạt đệ.”

Yến Thiên Ngân khẩn trương nói: “Ta còn sợ bọn họ bắt nạt đại ca đấy, Trương quản sự là quản sự bên Bạch phu nhân, ta từng hỏi thăm từ chỗ Lý quản sự, chính là ông ta không cho người đưa Ngũ Nguyên Mễ cho chúng ta.”

Trong con ngươi của Lận Huyền Chi hiện lên một vệt lãnh quang không dễ cảm thấy, thanh âm ôn nhuận ấm áp, nói: “Không sao cả, nếu ông ta thích cắt xén Ngũ Nguyên Mễ của chúng ta, vậy tương lai để cho ông ta ăn đủ.”

Vừa mới nói xong, thì đã tới cổng lớn của Chấp Pháp Đường.

Chấp Pháp Đường là nơi phán định đúng sai cho toàn bộ Lận gia, là nơi giải quyết tranh chấp và hành hình, bởi vậy Chấp Pháp Đường kiến tạo dựa lưng vào một ngọn núi hiểm trở nhất trong Lận gia, dưới sự phụ trợ của vách núi thẳng đứng, khiến chấp pháp đường có vẻ tối tăm, cảm giác áp bách rất mạnh, hơn nữa toàn bộ Chấp Pháp Đường sử dụng vật liệu đen huyền dựng lên, càng khiến nơi này trở nên túc mục trang nghiêm.

Lận Huyền Chi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu thật lớn treo trên cao của Chấp Pháp Đường, không khỏi nhớ tới những chuyện xảy ra sau khi bước vào ngưỡng cửa Chấp Pháp Đường này.

Lúc ấy, hắn mới vừa đưa hai con hổ con mới có được cho Hàn Ngọc Nhiên, lòng Yến Thiên Ngân cực kỳ buồn bực, liền chạy đến ven hồ ở vùng núi sau Lận gia giải sầu.

Không khéo, Yến Thiên Ngân đυ.ng phải Bạch phu nhân và Tam trưởng lão lận gia đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Trong sự kinh hãi Yến Thiên Ngân xoay người chạy đi, nhưng cậu đâu phải là đối thủ của Bạch phu nhân, không chạy được mấy bước, cậu đã bị Bạch phu nhân bắt được.

Vốn Bạch phu nhân muốn cho cậu một chưởng, khiến cho cậu hoàn toàn không thể mở miệng nói chuyện nữa, nhưng Tam trưởng lão thì lại lo nghĩ nhiều, cho rằng nếu Yến Thiên Ngân chết sau núi một cách vô duyên vô cớ, thì sẽ khiến cho không ít người phỏng đoán, huống chi đại trưởng lão đã từng nói, dù cho Yến Thiên Ngân có làm gì, cũng phải đảm bảo cậu ấy không có vấn đề gì về tánh mạng.

Vì thế, Tam trưởng lão và Bạch phu nhân nghĩ ra một kế, hợp tác vu hãm rằng Yến Thiên Ngân ăn cắp một viên trúc cơ đan trân quý của Lận Trạch Chi, rồi mang cậu đến Chấp Pháp Đường ngay lập tức.

Khi Lận Huyền Chi chạy đến, Yến Thiên Ngân đau đớn lăn lộn trên mặt đất, toàn thân trên dưới là luồng chân khí pha tạp khổng lồ không ngừng quay cuồng tràn ra, hiển nhiên đã nuốt phải Trúc Cơ đan chứa lương linh khí rất lớn, có thể nói là bắt được cả người cả tang vật.

Tuy rằng lòng Lận Huyền Chi lúc ấy có chút nghi ngờ, nhưng khi đó hắn căm hận và ghét bỏ Yến Thiên Ngân, cảm thấy Yến Thiên Ngân khiến cha mất mặt, còn bởi vì Trúc Cơ đan rất quý giá, Lận Trạch Chi đang gần chạm đến ngưỡng cửa Trúc Cơ, chuyện này liên lụy rất rộng, nên kệ để Yến Thiên Ngân bị xử trí theo gia quy Lận gia.

Khi Yến Thiên Ngân ra khỏi Chấp Pháp Đường, là bị nâng trở về.

Từ đó về sau. Yến Thiên Ngân không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa, không biết lưỡi của cậu bị thứ gì làm hỏng, chỉ có thể phát ra âm tiết a a a, chẳng thể nói ra được chữ nào hoàn chỉnh.

Thẳng đến nhiều năm sau, Yến Thiên Ngân rơi vào ma đạo, mới có thể mở miệng nói chuyện thêm lần nữa.

Những việc này, cũng do thật lâu về sau, Lận Huyền Chi gϊếŧ Tam trưởng lão, khi hắn sưu hồn lục lọi ký ức trong thần thức của ông ta, mới phát hiện bí mật kinh thiên động địa này.

Hối hận, ủ rũ, vô cùng đau đớn, hoàn toàn không đủ để hình dung tâm tình khi đó của hắn.

Nhưng lúc ấy Yến Thiên Ngân đã chết rồi, dù cho đến cuối hắn khiến Tam trưởng lão hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh, cũng hoàn toàn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bây giờ Lận Huyền Chi vào Chấp Pháp Đường thêm một lần, trong đôi mắt là một mảnh u ám và lạnh lùng.

Yến Thiên Ngân ngẩng đầu nhìn đại môn rộng mở ra hai bên của Chấp Pháp Đường, cùng với thông đạo dẫn đến đại điện dài dài đến trăm trượng ở bên trong, không khỏi run lập cập, cậu nhỏ giọng nói: “Đại ca, huynh cảm thấy không, Chấp Pháp Đường nhìn qua cứ như quái vật miệng rộng, như muốn nuốt người vào vậy.”