Chương 50: Lạy ông tôi ở bụi này.

Lận Huyền Chi lắc đầu, lựa chọn im lặng không bàn luận về vấn đề này, cũng không trả lời.

Nguyên Thiên Vấn quả đúng là một người đàn ông có tinh thần trọng nghĩa, cuối đời trước, hắn ta thành phong chủ Chiết Kiếm Phong, cùng với đó là trở thành thiếu tông chủ của Huyền Thiên Tông, là người được chọn để trở thành tông chủ đời kế tiếp.

Nhân duyên của Nguyên Thiên Vấn rất tốt, người nào từng tiếp xúc với hắn ta, không một ai nói hắn ta không tốt.

Lận Huyền Chi không muốn kéo một người như vậy xuống nước.

“Ngươi đến tìm ta giữa đêm đen thế này, là có chuyện gì đây?” Lận Huyền Chi nói lảng sang chuyện khác.

Lúc này Nguyên Thiên Vấn mới nhớ đến lý do khiến mình hơn nửa đêm còn chạy đến đây, hắn ta thấy Lận Huyền Chi không muốn nói, cũng không gặng hỏi làm gì nữa.

“Việc hôm nay mà ngươi làm, khác hẳn Ngọc Hoa Dung mà ta biết trước kia, là cái loại khác nhau như trời với đất, không khởi quá chi li.” Nguyên Thiên Vấn nói thẳng, tỏ rõ mình tới để tính sổ.

Lận Huyền Chi thờ ơ quét mắt liếc hắn ta một cái, nói: “Tuy rằng ta không quá rõ ngươi và Hàn Ngọc Nhiên có giao tình như thế nào, chẳng qua, ta có thể khẳng định, người như Hàn Ngọc Nhiên, chỉ một mình ngươi, còn lâu mới đủ chặn họng cậu ta.”

Nguyên Thiên Vấn nói: “Ngươi có ý gì đây?”

Lận Huyền Chi nói: “Có một số người, ngươi phải dùng mắt dùng tâm để xem, mới có thể nhìn thấu bản chất của người đó, nhiều lời vô ích, nếu ngươi tới để cảnh cáo ta, vậy ngươi có thể trở về rồi. n oán giữa ta và Hàn Ngọc Nhiên, không phải là chuyện mà ngươi có thể nhúng tay.”

Nguyên Thiên Vấn không vui, nghe ý trong lời Lận Huyền Chi nói, hắn còn muốn tiếp tục dây dưa Hàn Ngọc Nhiên không bỏ!

Chuyện này tuyệt đối không được!

Nguyên Thiên Vấn dùng giọng nói chứa vài phần tức giận, nói: “Ta thừa nhận, ta và Ngọc Nhiên đã có thiên thiết da thịt, là ta có lỗi với ngươi, sau này ta còn dây dưa đệ ấy nhiều lần, cũng là sự thật không thể chối bỏ. Nếu ngươi vì những việc này mà mang lòng oán niêmk với đệ ấy, vậy thì cứ nhắm về phía ta đừng ngại, ngươi muốn ta làm thế nào, ngươi nói đi, ta chịu được đánh chịu được mắng, chịu thương chịu khó, nhưng mà Ngọc Nhiên bị ta bắt ép, hoàn toàn vô tội, ngươi đừng nhắm vào đệ ấy làm gì.”

Lần này, đổi thành Lận Huyền Chi kinh ngạc.

Lận Huyền Chi nói: “Các ngươi thế mà đã có quan hệ xá© ŧᏂịŧ?”

Nguyên Thiên Vấn nói: “Ngươi vậy mà không biết?”

Lận Huyền Chi đối diện với Nguyên Thiên Vấn, sau đó cười lạnh hai tiếng, nói: “Vậy ta đây chúc các ngươi bạch đầu giai lão, bách niên hảo hợp, đoạn tử tuyệt tôn nhé.”

Khoé miệng Nguyên Thiên Vấn giật giật, hắn ta cho rằng Lận Huyền Chi biết tất cả, mới ghi hận trong lòng, không nghĩ đến, hắn ta tự đến lạy ông tôi ở bụi này.

“Nếu ngươi không biết, vì sao ngươi không muốn bỏ qua cho đệ ấy?” Nguyên Thiên Vấn hỏi.

Lận Huyền Chi cười cười, cả người toả ra cảm giác mây nhẹ gió thoảng, chỉ là Nguyên Thiên Vấn nhìn thế nào cũng thấy nụ cười này rất quỷ dị.

“Nếu đã có thân thiết da thịt, với phẩm tính của Nguyên thiếu phong chủ, xem ra ngươi chắc chắn sẽ kết đạo lữ với cậu ta.”

“Đó là đương nhiên.” Nguyên Thiên Vấn ưỡn ngực ngẩng đầu, đưa mắt cảnh cáo Lận Huyền Chi, nói: “Đệ ấy nếu đã thành người của Nguyên Thiên Vấn ta, ta tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào khinh nhục.”

Lận Huyền Chi cười nói: “Nếu ngươi và ta ít nhất đã từng là đồng môn, vậy coi như ta chừa cho ngươi chút mặt mũi, ta có thể đồng ý với ngươi, nếu ngươi không đồng ý, dù có chuyện gì sảy ra ta cũng sẽ không chủ động đi gây sự với Hàn Ngọc Nhiên, thế nào?”

Mặt mày Nguyên Thiên Vấn nghiêm lại, nói: “Lời này là thật chứ?”

Lận Huyền Chi gật gật đầu, nói: “Lời ta nói ra, chưa bao giờ đổi ý, điểm này ngươi có thể yên tâm.”

Nguyên Thiên Vấn trịnh trọng nói: “Vây ta sẽ tin ngươi.”

Nguyên Thiên Vấn giải quyết xong một chuyện đè nặng trong lòng, không ở lại lâu, trước khi đi, hắn ta nói với Lận Huyền Chi: “Như lời ngươi nói, nếu ngươi và ta từng là đồng môn, cùng trở thành Huyền Thiên tứ kiếm, tất nhiên phải có tình đồng môn, hơn nữa chuyện này coi như ta nợ ngươi, về sau nếu ngươi muốn truy cứu người nọ, ta bằng lòng giúp ngươi một tay.”

Lận Huyền Chi nhẹ nhàng cười, nói: “Lúc cần Nguyên thiếu phong chủ, ta đương nhiên sẽ không khách khí."