Chương 7: Lưu manh Vương Tứ

Một tháng sau…

Tần Ngạn bế quan được một tháng, lấy nội công tâm pháp Thiên Lôi Quyết quyển thứ nhất bắt đầu chậm rãi tu luyện. Thiên Lôi Quyết tổng cộng là mười cuốn, chia làm nội công tâm pháp và ngoại công kỹ xảo.

Có hai phần, nhưng mà cái này là Thánh cấp cao giai công pháp, lấy thực lực Ngưng Khí tầng bốn của Tần Ngạn hiện tại, muốn trực tiếp từ quyển thứ nhất luyện đến cuốn thứ mười là căn bản không có khả năng. Chỉ có thể đi theo tuần tự tiệm mà tiến, từng bước một từ từ tới.

Thế nhưng, chỉ cần Tần Ngạn tu luyện công pháp quyển thứ nhất, thực lực của hắn liền đã phi thường được củng cố. Cái này làm cho Tần Ngạn rất vừa lòng.

Đi ra khỏi cửa phòng, thực lực của mình đã được củng cố Tần Ngạn vốn đang muốn đi tìm cô cô và Triệt Nhi để chia sẻ tin tức tốt. Hắn liền nghe thấy thanh âm từ xa, vang lên ở ngoài sân nhà mình.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi mở cửa cho ta đi! Ngươi cự tuyện mối hôn sự, ta rất thương tâm đấy!”

“Đúng vậy Tô Triệt, nương ngươi lại không có ở nhà, ngươi sợ cái gì? Mau mở cửa đi!”

“Đúng vậy, mau mở cửa đi!”

Nghe thấy mấy âm thanh kêu mới cửa, Tô Triệt đứng ở trong viện nhăn tiểu mày lại. “Các vị đại ca, nương của ta không có ở nhà, các ngươi trở về đi, có chuyện gì, chờ nương của ta trở về rồi nói!”

“Đừng như vậy tiểu mỹ nhân, ta chính là chờ nương của ngươi không ở nhà mới đến. Ngươi mau cửa mở ra, ca ca sẽ làm đau đau ngươi thật tốt!”

“Đúng vậy, Tô Triệt ngươi mau mở cửa ra đi, tứ ca nhớ ngươi đến lợi hại đấy!”

“Ha ha ha, đúng vậy, đúng vậy, buổi tối tứ ca nhớ ngươi đếb ngủ không yên, ngươi mau mở cửa ra đi!”

“Các ngươi…” Nghe được ô ngôn uế ngữ của những người đó, Tô Triệt khuôn mặt nhỏ tức giận đến xanh mét.

Cất bước đi, khuôn mặt âm trầm của Tần Ngạn đi đến trực tiếp mở cửa viện nhà mình, nhìn hướng về phía ba người đang đứng ở ngoài cửa.

Ở ngoài cửa có ba tên cầm đầu ăn mặc một áo quần ngắn hoàng sắc áo, vóc dáng không cao, vẻ mặt khinh người, đó là lưu manh Vương Tứ. Đi theo bên cạnh là huynh đệ của hắn, đứng ở bên trái là cường tráng đại hán têm Tôn Nhị, bên phải là tên mập lùn Lý Cẩu Tử. Ba người là những tên du thủ du thực nổi tiếng của Đào Hoa Thôn. Trước đó, người cùng Tần Ngạn đánh nhau chính là ba người này.

“À, hóa ra biểu ca cũng ở nhà!” Nhìn thấy Tần Ngạn, Vương Tứ hơi sửng sốt một chút. Nghĩ thầm: Tần Ngạn quả là cái đồ cản trở, mỗi một lần hắn nghĩ sẽ được thân cận với tiểu mỹ nhân, thì đều bị tên hỗn đản Tần Ngạn cản trở chuyện tốt.

“Vương Tứ, ta nhớ rõ ta đã nói với ngươi rồi, ngươi mà còn dám trêu chọc Triệt Nhi nhà ta, ta thấy ngươi một lần là đánh ngươi một lần!” Nói đến chuyện này, Tần Ngạn nheo đôi mắt lại. Loại mặt hàng dơ bẩn này mà cũng dám đánh chủ ý lên Triệt Nhi, cũng dám nhiều lần đùa giỡn Triệt Nhi. Thật là, cho rằng bọn họ dễ dàng bị khi dễ sao? Cũng không nhìn xem chính mình là cái gì à!

“Biểu ca, ta xem ngươi là đại cữu ca của ta, ta mới thủ hạ lưu tình với ngươi. Ngươi cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Nhìn Tần Ngạn, Vương Tứ khinh thường hừ lạnh một tiếng. Tuy rằng gã tàn một chân thế nhưng bọn họ có ba người, Tần Ngạn chỉ có một người. Tất nhiên gã sẽ không sợ đối phương, nếu không phải sợ đánh chết hắn sẽ khiến tiểu mỹ nhân không cao hứng, gã đã sớm đối phó với hắn.

“Hừ, rượu người cất thì nên để mình uống đi!” Giọng nói lạc, Tần Ngạn hướng một quyền vào mặt Vương Tứ mà chào hỏi.

“Ngươi là tìm chỗ chết!” Nói, Vương Tứ vội vàng giơ tay ngăn cản công kích của Tần Ngạn.

“Không thể…” Vương Tứ trực tiếp bị xốc bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất.

“Tứ ca!” Kinh ngạc ra tiếng, sắc mặt của Tôn Nhị và Lý Cẩu Tử đại biến, vội vàng chạy tới xem xét tình huống của Vương Tứ.

“Mẹ nó, tay của ta, tay của ta!” Nhìn lòng bàn tay bị đánh xuyên qua một cái huyết da thịt văng ra ngoài, miệng vết thương máu tươi chảy ròng, Vương Tứ kêu rên thành tiếng.

“Ngươi, ngươi……” Nhìn thấy bên trong lòng bàn tay Vương Tứ ngoài máu thịt còn có từng đạo lôi quang như ẩn như hiện. Tôn Nhị kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tin tưởng nhìn về phía Tần Ngạn.

“Không muốn chết liền cút xéo cho ta!” Nheo lại đôi mắt, đáy mắt Tần Ngạn toàn là sát ý.

“Đi, đi, chúng tôi liền đi!” Nâng Vương Tứ bị thương dậy, Tôn Nhị và Lý Cẩu Tử liền tè ra quần dẫn Vương Tứ chạy.

“Ngạn ca ca!” Đi đến bên cạnh Tần Ngạn, Tô Triệt bất đắc dĩ gọi một tiếng.

“Không có việc gì, về phòng thu dọn đồ đạc đi, tí nữa chờ cô cô trở lại, chúng ta liền rời khỏi nơi này.” Nếu thân phận tu sĩ bại lộ, việc ở lại nơi này tất nhiên không tốt lắm.

“Vâng!” Gật đầu, Tô Triệt xoay người liền trở về phòng của mình, đi thu dọn đống quần áo của mình và vật dụng hàng ngày.

Về đến phòng của mình, Tần Ngạn lấy quần áo của mình còn có những đồ vật tương đối tốt trong nhà như giường, tủ quần áo, bàn ghế, cùng với đồ dùng nhà bếp, đệm chăn, lấy hết toàn bộ thu vào túi trữ vật của mình. Túi trữ vật này là mẫu thân để lại cho hắn, là túi trữ vật cấp bốn, không gian chứa đựng khá lớn, nếu đem tất cả đồ vật trong nhà thu vào thì nó cũng có thể chứa được.