Chương 2: Biểu đệ Tô Triệt

Đang trong thời điểm Tần Ngạn ngồi trước gương đồng phát ngốc, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

“Ngạn ca ca, ngươi rời giường chưa? Ngạn ca ca!”

Nghe được âm thanh linh hoạt kỳ ảo kia, Tần Ngạn đang ở trong suy nghĩ của riêng mình lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng đứng dậy đi ra cửa, mở cửa phòng mình ra, nhìn người đứng ở cửa, thấy một người ăn mặc áo quần ngắn màu lam bằng vải thô giống của mình, trên mặt mang theo ý cười của trẻ con, Tần Ngạn không nén kích động mà đỏ hốc mắt.

Màu da trắng nõn trước mắt, dung mạo tinh xảo mà lại tuấn mỹ, không phải người khác, đúng là con nuôi của cô cô hắn —— Tô Triệt, người yên lặng ở bên cạnh cả đời mà làm bạn với hắn, người vì hắn mà chết.

Nghĩ đến việc Triệt Nhi bị Liễu Phi Nhứ và Bạch Thành Phong liên thủ gϊếŧ hại, một thân bạch y nhiễm huyết hồng, hình ảnh ấy khiến lòng ngực hắn liền không nhúc nhích được, Tần Ngạn hai mắt huyết hồng. Kích động đem Tô Triệt đứng ở ngoài cửa ôm vào trong ngực.

“A...” Ngã vào trong lòng ngực của Tần Ngạn, Tô Triệt ngẩn người, một gương mặt bé bằng bàn tay tràn ngập kinh ngạc.

“Triệt Nhi!” Bên tai nhỏ bé của đối phương nhẹ gọi tên, thanh âm của Tần Ngạn có chút khàn khàn, mất đi rồi vui sướиɠ khi tìm thấy cùng sợ hãi khi lại mất đi đan chéo vào nhau, làm tâm tình hắn trong giờ này không thể nói nên lờ phúc tạp.

“Có, có chuyện gì vậy Ngạn ca ca?” Nhận thấy âm sắc nói chuyện của đối phương không giống với ngày thường, vẻ mặt Tô Triệt càng hoang mang.

“Không, không có việc gì, Ngạn ca ca sợ ngươi té ngã, ta đỡ ngươi!” Nói rồi Tần Ngạn buông người trong lòng ngực ra, cẩn thận kéo tay đối phương, mang theo y đi vào phòng của mình, dìu y ngồi trên ghế.

“Ngạn ca ca, ngươi không cần lo lắng đâu, ta đã đến phòng của ngươi rất nhiều lần rồi, ta nhớ rõ ở nơi nào là ngạch cửa, nơi nào là bàn ghế, sẽ không bị té ngã!” Tuy rằng Tô Triệt trời sinh mắt manh*, nhưng mà y phi thường thông minh, trí nhớ cũng phi thường tốt. Chính vì thế mỗi một lần y tập trung, đều sẽ đem từng bước chân nhớ kỹ. Chẳng hạn như từ phòng mình đến phòng Ngạn ca ca cần bao nhiêu bước, đâu là ngạch cửa, đâu sẽ bày bàn ghế, đâu là giường, đâu là tủ quần áo và chậu rửa mặt, những thứ đó y đều nhớ rõ rành rành. Vì vậy, mặc dù không nhìn thấy y cũng sẽ không té.

* mắt manh: mù mắt

“Ừ, ta biết Triệt Nhi thông minh nhất!” Hơi hơi gật đầu, ánh mắt ôn nhu của Tần Ngạn dừng trên mặt người bên cạnh. Bộ dáng lớn lên của Triệt nhi quả là rất tuấn, đời trước đã có không ít nam tu nữ tu thích y. Ban đầu, Tần Ngạn còn nghĩ sẽ giúp Triệt Nhi tìm một mối hôn nhân tốt, chỉ là mặc kệ là nam tu hay nữ tu, ai Triệt Nhi cũng thấy chướng mắt, trong mắt y cũng chỉ có hắn.

Nghĩ đến đời trước, cả đời Triệt Nhi yêu thầm mình, thẳng đến khi chết mới nói cho hắn biết, người y thâm ái hóa ra lại là mình. Lúc ấy Tần Ngạn phi thường áy náy, cũng phi thường hối hận, hắn thống hận mình khi không sớm nhận ra một chút tâm ý của Triệt Nhi. Hắn cũng thống hận mình khi không thể phát hiện sớm tâm ý của mình để rồi lãng phí cả đời, đến cuối cùng còn hại chết Triệt Nhi.

“Ngạn ca ca!” Được Tần Ngạn khích lệ, sắc mặt Tô Triệt ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhiều thêm vài phần ngượng ngùng.

“Triệt Nhi, sao lại tìm ta sớm vậy? Có phải có chuyện gì không?” Nhìn người bên cạnh, Tần Ngạn cười dò hỏi lên.

“À, cũng, cũng không có chuyện gì? Chỉ là, chỉ là đến xem Ngạn ca ca, xem vết thương của Ngạn ca ca đã tốt hơn chưa!” Nói đến việc này, Tô Triệt nhíu mày, nếu không phải vì mình, Ngạn ca ca sẽ không cùng người khác đánh nhau, đều tại mình không tốt.

Nghe vậy, Tần Ngạn lập tức tìm lại một chút ký ức của mình, phát hiện ra trong một đoạn ký ức, quả thật vào ngày hôm qua hắn cùng ba tên đại hán trong thôn đã đánh nhau. Mà Tần Ngạn đánh nhau với bọn họ vì ba cái tên hỗn đản ấy khi dễ Triệt Nhi, nói Triệt Nhi nói bậy. Vì thế, Tần Ngạn không nhịn được mới có thể cùng họ đánh nhau. Tuy nhiên, hiện tại chưa Tần Ngạn kích phát Thiên Lôi Thân Thể, vẫn là một người thường, ba người đối phương đấu với một người mình, tất nhiên là không đánh được. Khóe miệng, trên cánh tay một ít vết thương cũng vì vậy mà xuất hiện.

“A, không có việc gì. Ngươi không cần lo lắng, chỉ là khóe miệng bị sưng mà thôi. Yên tâm đi!” Nói rồi Tần Ngạn nâng lên tay xoa xoa lêи đỉиɦ đầu của Tô Triệt.

“Ngạn ca ca, ta lấy đan dược cho ngươi. Ngươi không cần ăn hết toàn bộ một lúc, ngươi chỉ cần ăn hơn một nửa, vết thương trên người ngươi sẽ không còn đau!” Tuy rằng nương đã từng nhắc nhở y, không cho Ngạn ca ca đan dược, vì sợ dược tính của đan dược quá cường,

Ngạn ca ca là người thường không hấp thụ được sẽ nổ tan xác mà chết, vì mình mà Ngạn ca ca bị thương, Tô Triệt rất đau lòng, liền bỏ qua lời của nương, trộm đan dược đưa cho Ngạn ca ca.

“Không có việc gì, mấy vết thương nhỏ này không cần ăn đan dược, chỉ cần thêm hai ngày thì sẽ tốt hơn. Đan dược này ngươi hãi giữ lại, bán linh thạch để tu luyện đi!” Triệt nhi mười ba tuổi đã là cấp một đan sư, học tập Đan Thuật theo cô cô đã ba năm.

“Ngạn ca ca……” Nghe được những lời đối phương nói, Tô Triệt nhăn cái mũi lại, không cao hứng.

“Nghe lời ta, thân thể này hiện tại không thích hợp ăn đan dược, cất đi!” Nói rồi Tần Ngạn đem đan dược đối phương lấy ra thả lại vào bình sứ, rồi lại trả cho Tô Triệt.