Chương 1: Trọng sinh trở về

Bóng đêm như mực, không có sao, không có trăng, màn đêm đen nhánh đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón tay. Ve không gọi, gió không thổi, mọi âm thanh ngoài cửa sổ im ắng đều im lặng, kim châm rơi xuống có thể nghe thấy.

Ban đầu Tần Ngạn nằm ở trên giường ngủ đến đêm, mãnh liệt mở hai mắt. Vừa khϊếp sợ lại vừa mờ mịt mà nhìn tất cả xung quanh. Chính hắn lại kinh ngạc phát hiện, ở trong đêm tối như vậy, cái gì hắn cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen nhánh. Ngơ ngác nhìn hồi lâu, lại nhìn cái gì cũng không thấy, điều này làm cho ý thức của Tần Ngạn hiểu được rằng hắn đã mất đi năng lực nhìn đêm tối, hắn đã không còn là tu sĩ Chân Tiên cao cao tại thượng. Hiện tại, hắn chỉ là một người thường ở ban đêm cái gì cũng không nhìn thấy.

Yên lặng nhắm lại hai mắt, Tần Ngạn bắt đầu suy tư. Hắn nhớ rõ mình ở trong thời điểm thăng cấp lôi kiếp Tiên Tôn. Vậy mà, bạn lữ Liễu Phi Nhứ của hắn cùng huynh đệ tối Bạch Thành Phong của hắn lại muốn gϊếŧ hắn, Triệt Nhi vì cứu hắn mà chết ở trong tay hai người, sau đó bản thân cũng bị hai người liên thủ mà gϊếŧ chết. Bây giờ hiện tại...

Sờ sờ cánh tay cùng chân của chính mình, rồi sửa sang lại một chút ký ức hỗn độn trong đầu mình, Tần Ngạn phát hiện mình thế vậy mà lại trọng sinh, hơn nữa là trọng sinh tới thời điểm hắn mười ba tuổi, còn chưa kích phát Thiên Lôi Thân Thể, vẫn là một người thường không thể tu luyện.

Tần Ngạn tên thật là Lý Ngạn, là con trai độc nhất của gia chủ Lý Diệu Tổ của Bình An Trấn Lý gia, bởi vì thời điểm Thiên Lôi Thân Thể của hắn chưa được kích phát giống với người thường, cho nên, từ khi Tần Ngạn năm tuổi, kiểm tra ở Lý gia liền không có linh căn, không thể tu luyện. Năm vị trưởng lão của Lý gia lấy việc Tần Ngạn không thể tu luyện liền bãi miễn chức vị gia chủ Lý gia, đồng thời yêu cầu đối phương giao ra công pháp tu luyện cùng tài nguyên tu luyện của mình. Vì Lý Diệu Tổ không đáp ứng, năm người liền liên thủ gϊếŧ hại Lý Diệu Tổ cùng thê tử Tần Vũ Điệp của hắn, hai người vợ chồng.

Năm đó Tần Ngạn chỉ có năm tuổi, bị cô cô Lý Trân Nương của hắn trộm ôm đi, lập tức trốn ra Lý gia, thoát khỏi số phận bị nhổ cỏ tận gốc. Cô cô Lý Trân Nương là một tu sĩ Trúc Cơ, đan sư cấp hai, tuổi không còn nhỏ nhưng cũng không thành thân, bên người có đứa con nuôi cùng tuổi với Tần Ngạn tên là Tô Triệt.

Sau khi chạy thoát khỏi Lý gia, Tần Ngạn liền cùng cô cô và biểu đệ* Tô Triệt sống nương tựa vào nhau, một nhà ba người vẫn luôn trốn đông trốn tây, vất vả lang bạt khắp nơi, sợ bị Lý gia tìm tới. Vì không muốn bị tìm thấy, Lý Trân Nương sửa tên Lý Ngạn thành Tần Ngạn, và sửa tên con nuôi Lý Triệt của mình thành Tô Triệt. Ba người vẫn luôn mai danh ẩn tích mà sinh hoạt ở một thôn nhỏ hẻo lánh.

* Em họ

Giờ phút này, Tần Ngạn mười ba tuổi, một nhà bọn họ sinh hoạt bên trong một thôn trang hẻo lánh tên là Đào Hoa Thôn. Trong thôn không có tu sĩ tất cả đều là người thường, mà Lý Trân Nương và Tô Triệt cũng đem mình ngụy trang thành người thường, cùng sinh hoạt với một đám thôn dân.

Lặp đi lặp lại việc tự hỏi, Tần Ngạn suy nghĩ suốt một buổi tối, đem việc mình chết ở đời trước cùng mọi loại tình cảnh ở đời này, tất cả đều tinh tế tự hỏi lại một lần nữa.

Cho khi đến bình minh, Tần Ngạn mới từ trên giường mà bò dậy, cúi đầu nhìn nhìn áo quần ngắn bằng vải thô trên người, hắn kéo kéo khóe miệng, thời điểm mười ba tuổi, chắc chắn là thời điểm hắn thất vọng nhất. Sống tại nông hộ bằng gỗ gạch của người thường, trong phòng đơn sơ đến dị thường, bàn ghế đều đã cũ, ngay cả giường cũng là giường ván gỗ đơn giản nhất. Đồ ăn cùng người thường giống nhau, đôi lúc cô cô sẽ cho mình ăn một chút linh gạo, thế nhưng bởi vì vẫn luôn xem mình giống như người thường, nên cô cô không dám cho mình ăn quá nhiều linh gạo, đan dược cũng không dám cho mình ăn. Sợ mình ăn nhiều đồ có linh lực nồng đậm sẽ nổ tan xác mà chết.

Đi trong viện lấy một chậu nước rồi trở về, Tần Ngạn rửa mặt, thành thạo chải mái tóc dài của mình rồi búi tóc đơn giản. Nhìn qua gương đồng, thấy một gương mặt non nớt, trong lòng Tần Ngạn xuất hiện trăm cảm xúc ngổn ngang. Vốn tưởng rằng tất cả đều tan thành mây khói, vậy mà không nghĩ được trời cao thế mà lại cho mình cơ hội sống lại. Lúc này đây, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam cẩu nữ Liễu Phi Nhứ và Bạch Thành Phong kia. Cô cô và Triệt Nhi, hai người là người quan trọng nhất trong đời này của hắn, hắn nhất định sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt! Không cho bọn họ rời đi một lần nữa.

--------------

Thông cáo:

Cấp bậc tu luyện:

Ngưng Khí cảnh: Tầng một đến tầng chính.

Trúc Cơ cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Kim Đan cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Nguyên Anh cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Hóa Thần cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Hợp Thể cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Đại Thừa cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Chân Tiên cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Tiên Tôn cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Tiên Vương cảnh: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Tổng cộng có mười cảnh giới, Ngưng Khí là cảnh giới thấp nhất, Tiên Vương là cảnh giới tối cao.

Công pháp có năm cấp bậc, phân biệt là: Thánh cấp, Thiên cấp, Địa cấp, Huyền cấp, Hoàng cấp. Thánh cấp là cấp bậc tối cao, Hoàng cấp là cấp bậc thấp nhất.

Đan dược chia làm: Cực phẩm, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm.