Chương 3: Kế hoạch

An Nhu xong nước, giọng nói cũng nhuận hơn, nàng bảo Hạnh Nhi đi ra ngoài chuẩn bị cho mấy hạ nhân mà chủ mẫu an bài tiến vào. Nàng đã gấp không chờ nổi muốn bắt đầu kế hoạch để đời này nắm chặt thời gian trả thù chủ mẫu rồi.

Nếu nàng không nhớ lầm, An Nhu cúi đầu nhìn thân thể gầy yếu của mình, hẳn vẫn chỉ là mười hai tuổi. Như vậy, bây giờ An Anh Lạc chỉ mười lăm tuổi, năm sau có thể mang theo một muội muội đi cùng gả vào Mẫn vương ở kinh thành.

“Tiểu thư, Châu Nhi đã bị nô tỳ sử đi thêu thùa. Mấy người kia cũng đã an bài thỏa đáng, tạm thời sẽ không nhìn chằm chằm vào bên này.” Hạnh Nhi nói chuyện trong mắt hỗn loạn chút ký ức kiếp trước trước này chưa bao giờ có.

Tuổi của Châu Nhi và tiểu thư không hơn là mày, đều nhỏ hơn Hạnh Nhi hai tuổi, từ trước đến nay nàng đều coi như muội muội ruột mà đối đãi. Chỉ cần tưởng tượng đến kiếp trước Châu Nhi gầy gò như que củi, người đầy là máu, chỉ còn một tia hơi thở cuối cùng cũng muốn che chở trước mặt thế nàng khi bị đánh, Hạnh Nhi hận không thể gϊếŧ chết Liễu Thanh Trúc, uống máu độc phụ kia.

“Người còn ở đây không ạ?” An Nhu thử thăm dò cảm ứng của ân nhân ở trong đầu, nghĩ đến nàng nói sẽ giúp chính mình, liền phảng phất như bắt được hy vọng. n nhân đã có bản lĩnh thông thiên nghịch chuyển sinh tử, như vậy chỉ cần ân nhân ra tay, chính mình nhất có thể làm ít chuyện.

“Đồ nhi~~” chỉ nghe được trong đầu truyền ra một âm thanh mềm mại, một chút hơi thở trôi nổi đã làm người ta khó nhịn, toàn thân như có điện tê tê dại dại mà xẹt qua.

n nhân… n nhân thật dụ hoặc!

Nhưng mà nghe được ân nhân thay đổi xưng hô với mình, An Nhu lại lần nữa mở miệng nhanh chóng sửa lại miệng: “Kiếp trước đồ nhi chịu đủ loại khổ vậy ân nhân đã biết được, hiện nay trong phủ khắp nơi đều bị chủ mẫu sở khống chế chặt chẽ, thật là không được một thời cơ giải oán niệm trong lòng. Còn xin sư phụ hỗ trợ!” An Nhu nói đến lúc sau ngữ khí đã có chút vội vàng.

Lưu Thanh Trúc yêu An Hành Viễn đã đạt tới trình độ si mê bất chấp, từ sau lão phu nhân sau khi chết, không có người có quyền cho An Hành Viễn nạp thϊếp. Chỉ là bà ta vẫn không yên tâm như cũ, ở trong ngoài An phủ đều gài người của bà ta, e sợ cố ý nói ra ngoài.

“Ha hả a ~~” hồ yêu nghe An Nhu nói xong, chỉ cười thành tiếng, làm người ta vô cớ nghĩ đến khúc kỹ nữ nửa che nửa lộ gãy đàn bên bờ sông dương thành, quyễn rũ lộ cổ phong tao.

“Con chờ không phải muốn trả thù mẹ con nhà kia? Nếu là… Các ngươi một người dụ An Hành Viễn nói gì nghe nấy, một người dụ tâm hồn Mẫn vương kia, đến lúc đó muốn tra tấn hai mẹ con kia thế nào cũng được, chẳng phải là…” Hồ yêu không hề nữa, chỉ bằng mấy câu nói đó tuổi, vậy cũng đã đủ rồi.

Kỳ thật muốn làm mẹ con hộ sống không bằng chết, đương nhiên còn có rất nhiều biện pháp khắc, chỉ là còn phí thời gian nhiều, nguy hiểm cũng không thể đo lường. Huống hồ… Nàng là một con hồ yêu, đặc biệt am hiểu mị thuật, cũng không có thế tục tam quan đạo đức hẹn ước gì. Hiện giờ nhất thời khởi niệm xoay chuyển sinh tử luân hồi, nhưng mà cũng là ham vui chơi, vừa nhiều… Liên quan gì đến nàng đâu?

An Nhu vừa nghe, đầu tiên là chấn động trong lòng. An Nhu không có lập tức phản bác, An Hành Viễn là nam tử mà Liễu Thanh Trúc yêu suốt đời, Mẫn vương là nam nhân mà An Anh Lạc mưu tính mãi mới có được. Một đời nàng vốn dĩ muốn đoạt đồ vật của bọn họ, nhưng mà chuyện sớm hay muộn, hiện giờ còn có thể tạm thời giúp nàng và Hạnh Nhi thoát vây, cớ sao không làm?

An Nhu càng nghĩ càng cảm thấy có thể nói phục chính mình, cảm thấy biện pháp của ân nhân cũng được, chỉ là Hạnh Nhi…

Hạnh Nhi ở bên cạnh đứng thẳng thật lâu, nghĩ muốn nói với tiểu thư, nhưng nhìn vẻ mặt tiểu thư nhíu mày nghiêm túc suy tư, lại không khỏi dừng miệng.

“Hạnh Nhi…” An Nhu nghiêng đầu nhìn nha hoàn hầu hạ từ nhỏ bên cạnh mình, oánh nhuận trong mắt mang chút sắc khôn kể

“Tiểu thư,” Hạnh Nhi bùm một tiếng quỳ gối trước mặt An Nhu “Tiểu thư có cái gì phân phó còn xin nói rõ, Hạnh Nhi chắc chắn sẽ không tiếc!” Nàng hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, ý tứ trong mắt tiểu thư sao có thể không rõ?

Bất luận như thế nào, bằng cách nào cũng muốn trả thù độc phụ kia. Không chỉ vì tiểu thư, mà còn vì tánh mạng kiếp trước của nàng và Châu Nhi, nàng cũng muốn dùng toàn lực phối hợp!

An Nhu nhìn Hạnh Nhi quỳ gối trước mặt, nàng luôn là như thế, hỏi cái gì cũng không cần hỏi. Chỉ cần là lời mình nói, từ trước đến nay Hạnh Nhi sẽ không chối từ.

Ngược lại là mình, không năng lực bảo vệ cho nàng ấy.

Như có như không thở dài một tiếng, An Nhu ngửa đầu nuốt nước mắt của mình, chậm rãi đem chuyện của mình và Hạnh Nhi có thể trọng sinh như thế nào cho nàng ấy biết, cũng kể về cách của ân nhân chỉ giáo.

Hạnh Nhi càng nghe càng là giật mình, đôi mắt tròn tròn từ trợn to đến đồng tử thu nhỏ, qua một đoạn thời gian dài mới tiêu hóa lại.

“Đã là biện pháp của ân nhân, Hạnh Nhi đương nhiên cẩn tuân.” Hạnh Nhi tuy có chút băn khoăn, lại không chút do dự đáp lại: “Chỉ là… Lão gia là cha ruột của tiểu thư cha, tiểu thư không thể làm rối loạn tam quan được.” Lời này, cũng đã đủ hiểu rõ.

An Nhu tinh tế mà đánh giá dáng vẻ của Hạnh Nhi, đôi mi cong cong lưỡng đạo, thanh triệt tự nhiên. Đôi mắt to tròn như có ánh sáng, đuôi mắt hơi vểnh, có vẻ ngây thơ lại chân thật, đúng là tuổi ngây ngô tốt đẹp. Quỳnh mũi hồng hồng, hai má phì ra như như trẻ con phá lệ xinh đẹp, môi hồng đỏ không cần trang điểm, một dáng vẻ thanh thuần.

Chỉ là… Phụ thân từ trước đến nay đều cũ kỹ cổ hủ, bỉnh lễ pháp có thể chuyện nội trạch cũng không quản. Ngần ấy năm, An Nhu chưa bao giờ nghe qua phụ thân từng có sủng ái thϊếp thị gì Liễu Thanh Trúc hao hết tâm tư bảo dưỡng nhan sắc, ở trước phụ thân trước mặt luôn bây ra vẻ ôn nhu tươi cười, cũng chưa bao giờ gặp qua phụ thân nghiêng đầu quá nửa khắc.

Hạnh Nhi tuy nói dáng vẻ cũng không tồi, chỉ là… Thật sự có thể quyến rũ phụ thân sao? Hơn nữa… Phụ thân bây giờ cũng đã lớn, Hạnh Nhi chỉ có mười bốn…

“Tiểu thư! Hạnh Nhi là cam tâm tình nguyện mà nguyện ý hầu hạ lão gia! Chỉ cần có thể báo thù kiếp trước, Hạnh Nhi làm cái gì cũng được. Nếu không… Hạnh Nhi tưởng tượng đến những chuyện dơ bẩn đó, tẩm không thể an, đêm không thể ngủ!”