Chương 2: Tỉnh lại

An Nhu chỉ cảm thấy đầu từng trận đau, rất là khó chịu. Giãy giụa muốn mở mắt ra, nhưng lại giống như mù mờ bị thứ gì áp chế.

“Tỉnh?” Một âm thanh cực kỳ quyến rũ từ trong đầu truyền ra, mang theo một chút mềm mại. Giọng nói mê người vô cùng khiến người ta muốn đến gần nhìn xem là người nào, mới có thể nói được âm thanh như vâỵ.

An Nhu lay đầu vài cái, hy vọng có thể suy nghĩ rõ ràng một chút . Vì sao rõ ràng là chính mình đã chết. Ngay cả xác chết cũng bị tên súc sinh kia ném vào bãi tha ma, đến bây giờ mà vẫn còn ý thức.

“Đừng hy vọng có thể thấy bản tôn,” giọng nữ tử kiều mị ý như là từ phương xa truyền đến, làm An Nhu không rõ phương hướng, rồi lại có thể nghe được vô cùng rõ ràng. “Bản tôn gần đây tu đạo nhàm chán, có thể gặp được ngươi là duyên, liền giúp đỡ một chút.” Giọng nữ tử bỗng nhiên trở nên non nớt giống như trẻ con, mang theo chút ngây ngô, dường như là trẻ con không hiểu gì cả: “Cho ngươi cơ hội sống lại một lần nữa nhé?”

Sống lại một lần? Đầu tiên An Nhu là sửng sốt, không thể tin được những gì mình đã nghe được. Mắt lại phát ra vài tia sáng, nếu có thể một lần nữa sống một lần, nàng nhất định sẽ liều chết cũng muốn độc phụ kia phải một nếm trải những khổ sở mà nàng đã phải chịu!

Nữ tử như là cảm nhận được sự dao động kịch liệt An Nhu, biết lời nói của mình cho đối phương vô vàn hy vọng, cảm thấy thật là thú vị: “Bản tôn thấy khuôn mặt người rất hợp mắt, chỉ là chi thai này là phàm trần…” Nữ tử còn chưa hết lời, dường như đang suy tư cái gì: “Bản tôn dạy ngươi chút mị thuật được chứ?” Ngữ khí mềm mại đáng yêu, như là trẻ con phát hiện ra trò mới cực kỳ hưng phấn, nhưng lúc nói ra nói lại khiến người ta kinh ngạc.

Hồ yêu không đợi An Nhu đáp lại, càng nghĩ càng cảm thấy có thể. Thời gian tu đạo đã lâu, cùng phàm nhân chơi một chút cũng không tính là lãng phí thời gian. Chỉ là chính mình chỉ có thể bằng vào một sợi thần thức này mà liên hệ với phàm trần, bằng không chỉ bằng đạo pháp chả mình, nhất định có thể làm nam nhân thế gian này si mê khó chịu, cơ khát không thôi.

Như vậy liền đắc ý, càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình.

Tuy rằng An Nhu không nhìn thấy thân ảnh nữ tử, lại có thể cảm giác được đối phương đã là rời đi. Mà sức nặng ban đầu áp chế mí mắt của mình cũng đã biến mất, An Nhu thử động đậy mở mắt, phát hiện thật sự đã sống lại. Nàng mở choàng mắt, dại khờ mà nhìn màn lụa quen thuộc trên đỉnh đầu, thật sự đã trở lại! Ở An phủ!

Trong mắt An Nhu dần dần giàn giụa nước mắt, nàng lại về rồi! Lần này, nàng tuyệt đối không thể lại bị như đời trước nữa, sống giống như cỏ rác, bị độc phụ kia tùy ý xử lý, cũng tuyệt đối không thể lại bị lão súc sinh kia khinh nhục lần nào nữa! Không chỉ có như thế, nàng còn phải khiến hai mẹ con kia trả gấp mười gấp trăm lần mạng của mình, còn có mạng Hạnh Nhi, Châu Nhi nữa!

Trên giường chỉ là cô gái mười hai tuổi, đôi mắt vốn ngây thơ trong trẻo lại bị sự ác độc nồng đậm cùng oán hận bao phủ, nơi đó có sự không cam lòng và khuất nhục thấu triệt trong nội tâm, cùng thân mình nho nhớ hỗn hợp ở bên nhau, càng thêm quái dị khó chịu.

“Tiểu thư, ngài cũng tỉnh?” m thanh có chút kịch liệt truyền đến tai An Nhu, làm nàng cũng chưa kịp phản ứng lại. Là âm thanh của Hạnh Nhi! Nhưng vốn nên là âm thanh nàng quen thuộc nhất, lúc này lại xa lạ khác thường.

Đúng rồi, trong ấn tượng của nàng Hạnh Nhi luôn tỏ ra vui mừng, dù ở trong phủ bị bắt nạt nhỉ nào cũng không để nàng biết, ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều vui tươi.

Chỉ là bây giờ… An Nhu quay đầu, ánh mắt dại ra dừng ở trên người cô gái bên cạnh.

Cô gái nhìn An Nhu đôi mắt với đôi mắt trống rỗng, đột nhiên một chút cũng không nhịn được khóc thành tiếng tới: “Tiểu thư, nô tỳ đều biết, đều nhớ ra rồi! Là nô tỳ không có bảo vệ tốt ngài, làm ngài, làm ngài…” Hạnh Nhi rốt cuộc nói không được, kết cục kiếp trước của tiểu thư thê thảm như vậy, khiến nàng không có dũng khí nói ra.

An Nhu nhìn dáng vẻ thống khổ của Hạnh Nhi, con ngươi không còn chống rỗng, bị sự nôn nóng thay thế: “Hạnh Nhi, không trách tỷ. Là độc phụ kia phải đuổi cùng gϊếŧ tận chúng ta.” Đời trước Hạnh Nhi, Châu Nhi vì cầu xin độc phụ kia thu hồi mệnh lệnh đêm nàng gả cho lão sinh kia, ở trong viện của An phủ đập đầu cầu xin. Cuối cùng bị nhốt ở trỏng phòng chất củi đói đến ngày nàng xuất giá, rồi sau đó… bị loạn côn đánh chết.

An Nhu chỉ muốn gặp mặt các nàng lần cuối cũng không thể.

“Tỷ nhớ ra rồi, Châu Nhi đâu?” An Nhu đã lâu không nói gì, nói mấy câu đã hao hết hơn phân nửa sức lực. Ngữ khí đình trệ, cảm thấy khát nước.

Hạnh Nhi thấy giọng của An Nhu có chút khô khốc, vội vàng đứng lên chạy ra bàn róc nước, thật cẩn thận mà đưa đến khoé miệng An Nhu. Vừa đưa nước vưa nói mang theo chút nghẹn ngào: “Nô tỳ thử qua vài lần, Châu Nhi cũng không nhớ rõ chuyện sảy ra ở kiếp trước.”

An Nhu tạm dừng một chút, mới hoãn giọng nói: “Cũng tốt.”

Hạnh Nhi hiểu rõ ý tứ của tiểu thư, chuyện kiếp đau khổ quá mức, các nàng đeo trên lưng cũng đã cũng đủ, không cần phải thêm liên lụy đến người khác nữa.

Một đời này, nàng và Hạnh Nhi sẽ đều sẽ không muốn Châu Nhi rơi vào kết cục giống như kiếp trước. Trong đầu An Nhu không ngừng thoáng hiện ra đủ lại đau khổ phải chịu ở kiếp trước, đau đớn khuất nhục thoáng như hôm qua.

Những người đó ở trong phủ chửi mắng bắt nạt, cùng với sự tra tấn thân thể cùng tâm lý thượng thống khổ. Kiếp trước Hạnh Nhi, Châu Nhi hai cái mạng, đều phải làm bà ta hoàn lại! Nga không, muốn trăm ngàn lần hoàn lại!

Mẹ con bà ra đều không phải rất để ý đồ vật sao? Kia nàng muốn đoạt lại ! Không phải me con bà ta nam nhân yêu thích sao? Kia nàng phải cướp hết đi! Còn không thể để mẹ con bà ta chết sớm được, nhất định phải trơ mắt mà nhìn, lại thống khổ mà chết đi!

Hết thảy đều là vì thịt văn ha! Tác giả logic đã chết, Mời người đọc không cần miệt mài theo đuổi.

Hạnh Nhi là vì An phủ lão gia An Hành Viễn trải chăn, An Nhu là vì Mẫn vương trải chăn