Chương 2: Hồi sinh (2)

Tuy rằng debut thành công ở nước ngoài nhưng lại về nước phát triển, vẫn còn xem là thành viên của chương trình “Thiếu nữ đoàn tinh không”….., trên mạng lại toàn là antifan của cô, khiến đến Tả gia cũng bị chế giễu rất nhiều lần.

Tả phu nhân ra ngoài tụ họp cùng với các quý bà khác, thường xuyên bị hỏi về mấy chuyện đó, trong lòng tức giận mãi không thôi.

Nếu không phải do Tả gia gia, Tả phu nhân làm sao chấp nhận cho Ti Phù Khuynh vào Tả gia chứ?

Ti Phù Khuynh dựa vào ghế sofa, tay đỡ lấy đầu, cơn đau đầu cũng từ từ lắng lại.

Sau mấy giây, cô cuối cùng vẫn chấp nhận cô đã phạm sai lầm trong thí nghiệm, gây ra vụ nổ và chết thảm thương, lại biến thành một nữ minh tinh bị bao vây bởi toàn tin tức tiêu cực.

Việc này đã nhắc nhở cô rằng, trong lúc chế tạo áo giáp chống trọng lực, tuyệt đối đừng uống coca.

Nguyên chủ và cô có tên giống nhau.

Ký ức trước 5 tuổi rất mơ hồ, khi sự việc được bắt đầu ghi chép lại thì cô đã sống ở Tả gia.

Người duy nhất ở Tả gia quan tâm cô chỉ có Tả gia gia người đã mang cô về nuôi, ông ấy nói với cô ba mẹ cô đã chết, vì vậy ông ấy chăm sóc cô.

Nhưng việc làm ăn của Tả gia gia bận rộn, thường xuyên không về nhà.

Cô luôn bị các anh chị em Tả gia ức hϊếp, lần này do tranh chấp với cháu trưởng Tả gia trước đó mà cô bị anh ta cắt cổ tay, xém chút vì vậy mà mất mạng.

Lông mi dài của Ti Phù Khuynh cụp xuống, đáy mắt hiện lên chút tàn nhẫn. Kiếp trước cô cũng là cô nhi, may mắn được chị gái nhặt về hết lòng chăm sóc, sau đó cô lại gia nhập vào sư môn, với một nhóm sư huynh sư tỷ muội lòng dạ độc ác.

Kết quả vẫn chưa được hưởng thụ cuộc sống, một vụ nổ “bùm” của cô đã gϊếŧ chết cô luôn rồi.

Thành tựu như vậy đoán chừng cả sư môn không có đối thủ. Cô thất bại vẫn xứng đáng với danh hiệu “Quỷ khóc” của mình.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Tả Thiên Phong ra hiệu ngăn lại: “Trước tiên giải quyết việc gia tài đã.”

Tả phu nhân oán hận: “Ông xem cô ta như vậy, e là không phải cần phụ thuộc vào chúng ta.”

Thỏa thuận nhận nuôi là do Tả gia gia ký, bất cứ ai cũng không có quyền phá hoại.

Trước mắt Ti Phù Khuynh cũng đã trưởng thành rồi, nếu như cô không đồng ý, thỏa thuận nhận nuôi không có cách nào hủy bỏ được.

Ti Phù Khuynh đứng dậy, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn lên người Tả phu nhân.

Trên cổ tay vẫn còn quấn băng gạc, máu tươi thấm ra từng giọt.

Nhìn thấy mà đau lòng, nhưng bản thân cô giống như không cảm nhận được đau đớn như bình thường, đôi mắt hồ ly cong lại, chớp chớp chuyển động, lấp lánh.

Ti Phù Khuynh cong môi, cười chậm rãi: “Cút.”

“…”

Phòng khách yên tĩnh trong chốc lát.

Mười mấy người Tả gia cũng lần lượt ngừng nói chuyện, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn qua.

Bình thường Ti Phù Khuynh ở trong Tả gia có dáng vẻ gì, mọi người đều biết rõ.

Cô luôn vâng dạ bảo gì nghe nấy, không dám ngẩng đầu càng đừng nói đến là nói lời hung dữ với Tả phu nhân.

Tả phu nhân tức giận đuôi mắt đỏ rực, Tả phu nhân bước lên trước vài bước, muốn bắt lấy tay cô: “Ti Phù Khuynh, cô muốn làm phản rồi!”

Ti Phù Khuynh nghiêng đầu, môi mỉm cười lạnh lẽo, nhìn xuống khinh thường, vẫn là chữ đó: “Cút.”

Tả phu nhân nhất thời không cẩn thận bị hụt, ngã ra sau khi giẫm lên giày cao gót.

Tả Thiên Phong kịp thời đỡ bà ta, cũng lạnh lùng nói: “Ti Phù Khuynh.”

Ti Phù Khuynh mặc áo khoác, đầu cũng không ngoảnh lại, đi thẳng xuống cầu thang.

“Cô ta còn nổi cáu?” Ngực Tả phu nhân phập phồng, rõ ràng là vô cùng tức giận: “Đợi cô ta cút khỏi Tả gia, tôi xem cô ta sau này làm sao còn cười được, món nợ hôm nay tôi sẽ ghi nhớ.”

Tả Thiên Phong thì quay đầu lại nhìn, lông mày nhíu lại.

Nhưng việc này cũng không liên quan tới ông ta, Ti Phù Khuynh lập tức sẽ phải cuốn xéo khỏi Tả gia, ông ta không có thời gian cũng không có tâm trạng đi dạy dỗ một người ngoài.