Trong ba ngày tới, nhiều vấn đề như đóng gói mọi thứ, gửi đồ, xử lý thủ tục chuyển trường khiến Trình Manh vô cùng bận rộn. Dù vậy Trình Manh vẫn nhận ra Cố Thượng Võ đang xa lánh cô, luôn tìm cớ ra ngoài vừa đi chính là cả một ngày mãi đến nửa đêm mới trở lại. Ngay cả khi ở dưới cùng một mái nhà, anh cũng luôn đứng ở chỗ xa nhất. Cô muốn nói gì đó với anh, anh trừ “ừm” “được” thì không còn từ ngữ nào khác.
Vào ban đêm, Trình Manh ăn một bữa cơm chia tay ở nhà người bạn tốt Tiếu Lệ Lệ rồi trở về nhà. Vừa đến gần nhà, cô đã thấy một dáng người đứng thẳng tắp trong ánh đèn đường mờ đang đợi ở tầng dưới. Nghĩ tới sự xa cách của anh mấy ngày gần đây, Trình Manh cảm thấy rằng đã đến lúc thể hiện trái tim của mình ra. Cô xử lý mọi chuyện đều rất nhanh chóng, không chịu nổi không khí mập mờ khi chưa đâm qua tầng giấy mỏng như này, không thấy đẹp chút nào chỉ thấy thật khó chịu. Nếu thích thì hãy cố gắng hết sức để đấu tranh cho nó. Không thích thì từ chối nhau rồi tiết kiệm thời gian cho nhau. Mặc dù ở kiếp trước, cô đã chơi qua rất nhiều người và cũng dùng những thủ đoạn không sáng rọi gì, cũng có chút mập mờ, nhưng đó đều là giao dịch, mọi người đều biết điều đó. Cô cũng đã theo đuổi người khác ở kiếp trước. Mặc dù kết quả không lý tưởng, thậm chí có thể nói là đau khổ, nhưng đó cũng có thể được gọi là dám yêu và dám hận. Mà đời này, cô vì Cố Thượng Võ mà đến, với một mục tiêu rõ ràng, càng khiến cô tràn đầy năng lượng.
Nhưng bây giờ câu hỏi là, cô nên thú nhận như thế nào mới không khiến sự tình trở nên bối rối đây.
Ánh mắt của Trình Manh đã bị cuốn vào một cửa hàng nhỏ ở cổng. May mắn thay, say rượu nói lên lời trong lòng, thật tốt.
Trong lòng đã lên kế hoạch xong. Trình Manh bước vào trong cửa hàng mua lấy một bình rượu nhỏ, há mồm uống một hớp to khiến ông chủ cửa hàng đứng hình. Ở kiếp trước uống rượu đối với Trình Manh cũng chỉ là một bữa ăn sáng, lúc đó ở Thuỷ Tinh Cung ngoài học được cách quyến rũ đàn ông cô còn học được cách mời khách uống rượu. Lúc mới uống cô vừa uống xong liền nôn mửa kể từ khi cô uống nhiều cũng luyện được ngàn cốc không say, Trình Manh đã bỏ rất nhiều công sức vào việc học uống rượu.
Mặc kệ ánh mắt quái dị của ông chủ cửa hàng, mới một lúc mà cô đã uống được phân nửa chai rượu. Sự chóng mặt và cảm giác buồn nôn quen thuộc ập tới làm Trình Manh lập tức nhận ra rằng cơ thể hiện tại của cô mới chỉ mười bảy tuổi, trước đó cô chưa từng uống rượu thân thể này tinh khiết như giấy trắng căn bản là không uống được nhiều rượu như vậy. Tính sai một nước , cô nhanh chóng ném chai rượu đi và cố gắng làm cho mình tỉnh táo. Đi ra khỏi cửa hàng rượu cô liền lắc lư lảo đảo tiến bước về nhà mình, phải biết rằng cô còn có mục tiêu cần phải công phá ở đó!
Khi Cố Thượng Võ chờ cô đến mức ruột gan cồn cào, muộn rồi mà cô vẫn chưa trở về khiến hắn vô cùng lo lắng. Nhưng anh nghĩ rằng anh phải kiểm soát cảm tình này, lại chịu đựng không bước ra ngoài đứng yên chờ đợi.