Chương 17

Đột nhiên, anh nhìn thấy một người với thân hình nhỏ nhắn đang lắc lư đi về phía anh. Nhìn kỹ hơn mới thấy rõ đây là cô bé của chính mình? Nhìn xem đều đi một bước lùi một bước, đây là đã uống vào bao nhiêu rượu rồi. Bất chấp cần bảo trì khoảng cách gì nữa, anh chạy ba bước liền đỡ lấy cô đang lung lay sắp đổ ôm vào người mình.

Bộ não của Trình Manh vào thời điểm này đã bắt đầu hỗn độn, đang cố gắng mở mắt ra và nhìn người đàn ông trước mặt. Cô cười toe toét, nhếch mép với nụ cười của một người nghiện rượu ngây ngô nói: “Anh Thượng Võ, là anh hả?” Nói xong gòn nấc cụt một cái.

Khuôn mặt của Cố Thượng Võ đen xì. Trong lòng thầm mắng tổ tông mười tám đời kẻ nào rót rượu cho nhãi con của anh. Anh duỗi tay ra ôm lấy Trình Manh rồi bước chân lên trên tầng về nhà.

Mặc dù Trình Manh uống đến mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ rằng mình có nhiệm vụ cần thực hiện, vì vậy cô bắt đầu liều mạng giãy giụa để đi xuống từ vòng tay của Cố Thượng Võ. Cố Thượng Võ sợ rằng cô sẽ ngã, vì vậy trước thả cô xuống dưới, ai ngờ vừa mới buông cô ra cô lại mềm nhũn muốn ngã xuống mặt đất. Sợ tới mức Cố Thượng Võ phải nhanh chóng ôm cô lên ôm chặt trong lòng ngực mình.

Dựa vào l*иg ngực của Cố Thượng Võ, Trình Manh chọc cơ ngực cứng rắn bằng ngón tay, ngu ngốc nở nụ cười. Tuy rằng Trình Manh chọc không đau, nhưng khi bị mấy ngón tay chọc như vậy cũng làm lòng Cố Thượng Võ như bị một con mèo cào vào trái tim toàn thân đều trở nên khô nóng. Nhanh chóng bắt lấy đôi tay đang nghịch ngợm của cô và quát nhẹ: “ Nha đầu này, đừng nghịch ngợm nữa.”

Trình Manh ngẩng đầu lên từ vòng tay của Cố Thượng Võ. Lúc này, cô mới thấy rằng anh rất cao. Cô mới chỉ đến vai anh. Thật cao lớn! Làm mình muốn hôn anh cũng hôn không tới. Trình Manh mơ mang nghĩ đột nhiên thực tức giận, vì thế há mồm liền cắn ngực của Cố Thượng Võ.

“Hít” Cố Thượng Võ cảm thấy người anh như tê dần, chỉ để cảm thấy rằng dòng chảy nóng từ chỗ ngực bị cắn chạy đến bụng dưới, cậu em của mình đang nghiêm túc chào cờ đứng thẳng. Anh thầm nghĩ: Không ổn! Vội vàng đẩy Trình Manh ra khỏi ngực mình, lùi hai bước và kéo đi khoảng cách từ người đang say rượu này.

Chân của Trình Manh mềm nhũn, và bây giờ lại bị Cố Thượng Võ đẩy mạnh, trọng lực không ổn định nên đã ngã ngồi xuống đất. Lại nghĩ đến Cố Thượng Võ đẩy ra mình, trong lòng vô cùng uất ức nên trực tiếp oà khóc lên.

Khóc không quan trọng, quan trọng là cả chung cư đang yên tĩnh bị tiếng khóc của cô cất lên làm đèn cảm ứng ở hành lang sáng cả một dãy. Da đầu của Cố Thượng Võ tê dại, cũng mặc kệ cô đồng ý hay không liền khiêng cô lên vai dùng tốc độ nhanh nhất như đang huấn luyện chạy nhanh lên tầng trở về phòng.

Nhìn vào Trình Manh đang ôm bồn cầu ói mửa ở nhà vệ sinh, Cố Thượng Võ có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn thầm thề rằng anh sẽ không bao giờ để cô gái này chạm vào rượu trong tương lai. Cô của ngày thường như là một thiên thần, chạm vào rượu đó chính là một ác ma.