Chương 8

Một giờ sau, Cố Thượng Võ rốt cuộc nhịn không được nữa, quyết định phá vỡ cục diện bế tắc, anh hít sâu một hơi, hắng giọng nói: “ Em vẫn ổn chứ?”

“Ưm, vẫn ổn.” Trình Mang đáp, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời đi.

Cố Thượng Võ bị Trình Mang nhìn đến toàn thân cảm thấy không thoải mái, vì che đậy xấu hổ, anh bưng tách trà trên bàn đưa lên miệng, vừa uống trà vừa hỏi: “ Em vừa nãy cùng với chị dâu em nói những gì thế?”

Đây chính là điều mà Cố Thượng Võ rất tò mò, hắn biết thái độ của Lư gia đối với quân nhân, đối với thái độ thù địch của bọn họ anh đã không lấy làm lạ, nhưng hôm nay Trình Manh dùng một khoảng thời gian ngắn đã có thể khiến mọi người trong Lư gia buông xuống phòng bị, thậm chí còn để hai người họ ở cùng nhau, điều này khiến anh rất tò mò.

Trình Manh vốn muốn nói cho Cố Thượng Võ biết sự thật, lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ xấu xa, vì thế cô chớp chớp đôi mắt to nói: “ Em nói với bọn họ là em mang thai đứa con của anh.”

“Phụt!” Một ngụm trà phun ra khỏi miệng Cố Thượng Võ. Chiếc cốc trong tay rơi xuống đất vỡ tan, gần như ngay lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, không biết là bị sặc hay là tức giận mà mặt anh đỏ bừng, trừng mắt nhìn Trình Manh và hét lên: “ Tầm bậy ~!”

Giọng nói này cũng coi như là Trung úy Cố sử dụng toàn bộ sức, giọng nói của anh đã được huấn luyện trong quân đội không hề có tạp âm, tai Trình Manh vang lên tiếng ù ù. Trình Manh vốn muốn trêu chọc anh, nhưng khi thấy anh thực sự tức giận, môi nhỏ mím lại, nước mắt liền rơi xuống.

Cố Thượng Võ vốn dĩ vẫn còn tức giận nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt cô đã ngay lập tức bỏ cuộc. Bộ não nhạy bén đã lập tức tỉnh táo hoạt động trở lại, nghĩ đến ánh mắt xảo quyệt vừa rồi của cô, anh nhận ra vừa rồi chỉ là một trò đùa, phản ứng của anh quả thực có chút quá kích, nhìn thấy cô không dễ gì mới nở nụ cười lại bắt đầu khóc, lần này là bởi vì mình, Cố Thượng Võ thấy đau lòng không thôi, vội vàng cúi xuống không suy nghĩ giơ tay lau nước mắt cho cô gái, ai biết không lau còn đỡ, lần lau này càng lau nước mắt càng nhiều. Trình Manh chỉ là muốn rơi vài giọt nước mắt để hù dọa anh, nhưng khi cô nhìn thấy anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, ký ức kiếp trước lại hiện lên, nước mắt cô bắt đầu như được tự do chảy ra.

Nhìn thấy cô gái khóc đến bắt đầu nấc lên, trái tim Cố Thượng Võ thắt lại, anh ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào lưng cô để cô bình tĩnh lại.

Ngửi được mùi hương nam tính của Cố Thượng Võ, Trình Manh dần dần bình tĩnh lại. Một lúc sau, cô nằm trên ngực anh, nghẹn ngào hỏi:“ Anh vỗ ợ sữa à?”

Cố Thượng Vũ hai tay cứng đờ, động tác dừng lại, lúng túng nói: “ Anh muốn an ủi em.”

“ An ủi? Anh như thế nào không an ủi đâu!” Trình Manh không hề suy nghĩ đã buột miệng nói ra. Không có cách nào, kiếp trước cô lăn lộn phong trần trong thời gian dài, chuyện thô tục thuận miệng liền nói ra, nói xong cô mới nhận ra có điều gì đó không đúng, liền xấu hổ vùi mặt xuống càng sâu hơn.