Chương 7

Trình Manh cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đã khiến thái độ của cô đối với Cố Thượng Võ thay đổi như vậy? Là sinh nhật thứ 16 đó của cô, lần đầu tiên cô nhìn thấy du͙© vọиɠ hoàn toàn xa lạ trong mắt Cố Thượng Võ. Khi đó cô chỉ là một cô gái trẻ mới mới bắt đầu biết yêu, cô rất khao khát tình yêu, nhưng đồng thời lại sợ hãi ham muốn của đàn ông, khi đó cô lại bị Cố Thượng Võ làm cho sợ hãi, cho nên một“anh trai yêu thương” trực tiếp trở thành“ ông chú đáng khinh.” Cô bắt đầu tránh né Cố Thượng Võ, mãi cho đến sau này bị ông nội ép gả cho Cố Thượng Võ ấn tượng này vẫn không hề thay đổi, phải đến khi bị xã hội đánh đập và trải qua quá nhiều chuyện, cô mới dần dần hiểu ra, Cố Thượng Võ khi đó trong ánh mắt anh nhìn cô không chỉ có du͙© vọиɠ mà nhiều hơn trong đó còn có tình yêu cháy bỏng.

Bây giờ cô nhìn thái độ của anh họ và chị dâu, lập tức hiểu mình nên làm gì, cô mặc dù rất muốn lập tức tuyên bố quyền sở hữu Cố Thượng Võ, nhưng cô bây giờ chỉ mới 17 tuổi, cho dù bây giờ cô có tuyên bố với mọi người rằng cô kiếp này không phải Cố Thượng Võ cô sẽ không gả, mọi người sẽ coi lời nói của cô như trò đùa trẻ con, không những không ủng hộ mà thậm chí còn sẽ ngăn cản. Huống hồ Trình Manh biết, bà ngoại qua đời chưa được bao lâu, nhà họ Trình sẽ đón Trình Manh trở lại thành phố K, mà nhà họ Trình xuất thân từ một gia đình quân nhân, đối với cuộc hôn nhân của hai người, nhà họ Trình nhất định ủng hộ hết mình, đến lúc đó người nhà họ Lư muốn ngăn cản cũng không thể làm gì được.

Vì vậy, cô dùng thanh âm và cách diễn đạt xuất sắc nói về mối quan hệ của mình với Cố Thượng Võ như thể cô là anh em ruột thịt ở kiếp trước và kiếp này, trong hộp đêm ở kiếp trước không thể không nói rằng kỹ năng diễn xuất của cô khi đối phó với nhiều loại khách khiến cô dễ dàng nhận được sự tin tưởng của chị dâu. Anh chỉ coi cô như một cô gái có bà ngoại qua đời, chỉ còn lại anh trai có thể nương tựa.

Sau khi kiểm tra thái độ của Trình Manh, hai người chị dâu đi đến phòng khách cùng các anh họ trao đổi lại sự tình, vẻ mặt của các anh họ cuối cùng cũng thả lỏng hòa hoãn lại, vốn là nhìn Cố Thượng Võ đến lạnh sống lưng, hơn nữa công việc của mọi người cũng rất bận rộn, sau nhiều lần xác nhận với Trình Manh rằng Cố Thượng Võ “ vô hại”, cũng lần lượt đứng dậy vội vã quay về.

Trong chốc lát, căn phòng trống chỉ còn lại Trình Manh và Cố Thượng Võ.

Trình Manh ngồi trên sô pha không ngừng ấn điều khiển từ xa chuyển kênh, nhưng ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi sự nguy hiểm Cố Thượng Võ đang ngồi cạnh, từ mái tóc ngắn của anh, nhìn đến nắm tay hơi siết chặt đặt trên đầu gối của anh, lại nhìn đến đôi giày da được đánh bóng không nhiễm một hạt bụi. Nhìn đi nhìn lại như muốn khắc sâu con người này vào tâm trí. Cố Thượng Võ bị nhìn đến trong lòng nổi lên từng đợt hoảng sợ. Nhiều lần ra vẻ lơ đãng kiểm tra chính mình xem có phải quần chưa được kéo khóa hay là dây giày chưa thắt.