Cho nên Kỷ đạo trưởng lập tức theo cháu đến nhà bên. Biểu cảm của ông ấy dành cho cháu còn không tốt bằng dành cho vợ chồng Diệp Trường Vinh, bộ dáng lạnh lùng không thích nói chuyện.
Kỷ đạo trưởng đợi ra khỏi cổng nhà họ Diệp, trên đường ném cho cháu một câu: “Đừng nói chuyện ta biết bói toán ra ngoài, càng không thể nói với nhà họ Diệp cách vách, nhớ kỹ!”
Kỷ Chấn Hoa đã sớm nghe nói tới uy danh của ông chú này, đâu dám phản đối, chẳng qua là bảo ông ấy che giấu chút sự thật mà thôi, vấn đề nhỏ.
Kỷ Chấn Hoa lập tức đồng ý: “Cháu biết rồi, chắc chắn cháu sẽ không nói.”
Kỷ Chấn Hoa nhiệt tình mời Kỷ đạo trưởng tới nhà khiến Lâm Nghi Song ngơ ngác, cho rằng chồng biết đạo trưởng giỏi thư pháp, muốn mời ông ấy dạy cho các con luyện chữ. Nếu là như vậy, bà ấy sẽ không phản đối.
Lâm Nghi Song vội vàng pha trà chiêu đãi Kỷ đạo trưởng. Bởi vì buổi sáng bà coi Kỷ đạo trưởng là kẻ lừa đảo, lúc này rất ngại, mang trà lên xong thì trấn trong phòng của các con.
Kỷ đạo trưởng lạnh lùng không nói chuyện, quả thực khung cảnh hơi lạnh, nhưng Kỷ Chấn Hoa không thể không nói chuyện, ông nói đại khái với ông chú về tình hình phát triển mấy năm gần đây của nhà họ Kỷ.
Kỷ đạo trưởng uống trà, để lại một câu nói cho Kỷ Chấn Hoa: “Cậu là mệnh cách chính ấn hóa quan, quan ấn tướng sinh, cho nên chẳng những có quan vận, hơn nữa có thể làm ra sự nghiệp lớn. Nhưng mặc kệ cậu làm cán bộ lớn tới đâu, nhất định đừng quên sơ tâm của cậu. Chỉ cần không quên sơ tâm, đường quan chức mới sẽ bằng phẳng.”
Kỷ đạo trưởng nói xong liền đến nhà bên, bỏ lại Kỷ Chấn Hoa đang suy nghĩ lời của ông chú để lại.
Sơ tâm làm cán bộ của ông ấy chẳng phải là muốn giúp nhân dân sống cuộc sống tốt hơn sao? Ông chú nhắc nhở ông ấy nhất định đừng quên điểm này ư? Kỷ Chấn Hoa thầm dặn dò bản thân, vĩnh viễn đừng quên điểm này.
Lâm Nghi Song nghe thấy chồng tiễn người đi, mới đi ra hỏi: “Chấn Hoa, sao anh lại mời đạo trưởng tới nhà? Là muốn nhờ ông ấy dạy Nguyên Sâm luyện võ, hay muốn nhờ ông ấy dạy các con học thư pháp?”
Kỷ Chấn Hoa ảo não vỗ đầu nói: “Vừa nãy chỉ lo nói chuyện khác, quên nhắc tới chuyện này, đợi hôm khác gặp ông chú, anh hỏi thử ông ấy có thể dạy con chúng ta không.”
“Ông chú? Anh nói ông ấy là ông chú của anh, nhà anh còn có một trưởng bối như vậy?” Lâm Nghi Song quá kinh ngạc, thế nên mặc kệ hình tượng há to miệng. Bà ấy không ngờ chồng còn có người thân như vậy.
“Anh gọi ông ấy là ông chú, nhưng quan hệ có hơi xa. Tính cách của ông ấy không bị ràng buộc, chưa chắc sẽ nể tình thân mà nhận đồ đệ, cho nên cho dù từ chối, em cũng đừng trách ông ấy. Sau này thấy ông ấy phải cung kính một chút, ông ấy là người có vai vế cao nhất nhà họ Kỷ.”
Lâm Nghi Song còn muốn hỏi chuyện liên quan tới ông chú đạo sĩ, nhưng Kỷ Chấn Hoa nghĩ tới ông chú bảo ông ấy giữ bí mật. Ông ấy sợ nói với vợ, vợ sẽ bất cẩn tiết lộ cho nhà hàng xóm, thế là Kỷ Chấn Hoa vội đi làm, không để ý tới một chuỗi câu hỏi của vợ.
Bỏ lại Lâm Nghi Song suy đoán lung tung ở nhà.
Trưa hôm nay, tâm trạng của Diệp Hoan vô cùng tốt, bởi vì Đản Đản trong không gian đã liên lạc với cô, thần khuyển sắp xuất vỏ rồi.
Nhìn thấy hai em trai đã ngủ say, Diệp Hoan không dám trực tiếp tiến vào không gian xem thần khuyển xuất thế. Thân thể của cô tiến vào trạng thái tự động ngủ, dùng hồn thể tiến vào không gian. Đây là một cách tiến vào không gian khác. Nhưng cách này chỉ có thể sử dụng vào lúc an toàn. Bởi vì thân thể ở bên ngoài của Diệp Hoan sẽ không hề biết gì, nếu bị người khác phát hiện dị thường, có thể sẽ gây ra phiền toái.
Sau khi Đản Đản liên lạc với Diệp Hoan, giống như đã tiến vào trong tu luyện, đợi cơ hội phá vỏ ra, không còn liên lạc với cô nữa.
Bây giờ Diệp Hoan là hồn thể, có thể bay khắp nơi trong không gian. Cô cảm thấy trạng thái hiện giờ hơi vui, giống như trẻ con bay chơi vài vòng. Bởi vì mong mỏi Đản Đản xuất vỏ, cô không dám ham chơi, sau khi đã ghiền thì quay lại bên cạnh Đản Đản, xem khoảnh khắc Đản Đản xuất vỏ.
Có lẽ Đản Đản thật sự tới lúc phá vỏ rồi, không để Diệp Hoan đợi quá lâu.
Diệp Hoan nhìn thấy vết nứt trên vỏ trứng hấp thu năng lượng, ở xung quanh dần vây lại một vòng sương trắng nhàn nhạt. Tình huống này đại khái kéo dài mười mấy giây, Diệp Hoan đã nghe thấy tiếng răng rắc khi vỏ trứng nứt ra.
Đây là sắp phá vỏ rồi, có thể nhìn thấy thần khuyển mà cô mong ngóng? Diệp Hoan không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắc.
Chỉ thấy sương mỏng dần tan biến, trên vỏ trứng xuất hiện mấy vết nứt, theo đó thần khuyển ở bên trong dùng sức, Diệp Hoan nhìn thấy vỏ trứng nứt ra, một con chó con đen đúa, lông lá xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Hoan.