Chương 40:

Lão đạo thật sự không sợ ba mẹ Diệp Hoan không đồng ý, cùng lắm ông ấy lén lút dạy, nhưng hơi phiền phức, tốn thời gian hơn chút mà thôi. Có thể nhận người được ông trời ưu ái như Diệp Hoan làm đồ đệ, kỳ thực cũng là may mắn của lão đạo. Hôm đó ông ấy không thu tiền bói toán của bà nội Diệp là cảm thấy Diệp Hoan có thể làm đồ đệ của ông ấy, là ông ấy hời rồi.

Được thôi, nếu đã có sư phụ gánh trước mặt, vậy cô đợi sư phụ đàm phán với ba mẹ là được. Nếu có thể thuận lợi bái sư, sư phụ đối xử tốt với cô, cô sẽ tôn sư trọng đạo, sau này hiếu kính với sư phụ.

Sở dĩ Diệp Hoan tin tưởng một sư phụ đối với cô vẫn được coi là lạ lẫm như vậy là vì Diệp Hoan đã lén lút mở Mắt Âm Dương, nhìn thấy khí vận trên đầu Kỷ sư phụ, là một vùng kim quang nhạt. Kim quang đại biểu ánh sáng của công đức, điều này chứng tỏ sư phụ là một người tốt lòng hướng về cái thiện, chắc chắn sẽ không làm gì cô.

Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Kỷ sư phụ, ông họ Kỷ sao? Nhà bên cạnh nhà cháu cũng vừa có một chú Kỷ tới, cũng họ Kỷ.”

“Cũng họ Kỷ?” Lão đạo nghĩ, lẽ nào là hậu bối của nhà họ Kỷ?

Bây giờ ông ấy không qua lại nhiều với nhà họ Kỷ, tiểu bối sau này ông ấy hầu như đều không biết.

Có duyên tự khắc tương ngộ, lão đạo không quản nữa, mà xoa rối mái tóc của Diệp Hoan nói: “Gọi Kỷ sư phụ cái gì, sư phụ chính là sư phụ, sau này gọi thẳng là sư phụ.”

“Vâng.” Diệp Hoan ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

“Sư phụ, người khác không, có muốn vào nhà uống ly nước không?” Diệp Hoan suy nghĩ, nếu đã nhận sư phụ thì chính là người của mình, mời ông ấy vào uống ly nước là điều nên.

“Được thôi, ta vào ngồi một lát, đợi ba mẹ con về, ta nói thẳng với họ, cho con nhập đạo sớm một chút.” Kỷ sư phụ theo Diệp Hoan vào nhà, lập tức hỏi một vấn đề mấu chốt: “Con tu luyện kiểu gì, công pháp tu luyện ở đâu ra?”

Không phải là ông ấy dòm ngó công pháp của đồ đệ, mà sợ đồ đệ tu luyện công pháp không phù hợp, sẽ khiến đồ đệ lạc lối. Tuy hiện giờ trông không có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa công pháp sau này không có vấn đề.

Diệp Hoan nghe câu hỏi của sư phụ, lập tức nhớ tới: chắc chắn không thể tiết lộ không gian, nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ nhận kỳ ngộ của cô.

Diệp Hoan cúi đầu suy nghĩ, giống như chơi trò hack não, nhanh chóng suy nghĩ cách ứng phó sư phụ.

Chẳng bao lâu, Diệp Hoan nói ra một cái cớ khiến người bình thường khó tin: “Cái đó…có một lần con ra ngoài chơi, nhặt được một miếng ngọc bội và một cái bình ngọc, bèn cầm nhìn hai cái, trong ngọc bội bay ra một số thứ truyền vào trong đầu con, sau đó ngọc bội vỡ nát. Sau đó con liền dựa theo cái đó tu luyện. Đúng rồi, bình ngọc đó là một bảo bối, thế mà bên trong lại có thể chứa nước suối, nước suối đó có ích với con người, con còn dùng một ít cho ba mẹ.”

Diệp Hoan đột nhiên chế tạo ra một bình ngọc là vì nhớ tới trong vại nước trong nhà vẫn còn nước suối, cô phải cho suối Âm Dương có xuất xứ, dù sao thì trong không gian có vài pháp bảo bình thường, trong đó có một cái bình ngọc trữ rượu. Trước đó Diệp Hoan dùng bình ngọc múc nước suối, sau đó lại lén đổ vào trong vại nước.

“Hóa ra là như vậy, xem ra vận khí của con nghịch thiên, thế mà lại có thể gặp được kỳ ngộ như vậy. Ta nói con nghe, thứ con nhặt được có lẽ là ngọc bội có công pháp truyền thừa, chắc là truyền thừa cổ xưa, bây giờ đã rất hiếm gặp. Còn bình ngọc kia, chắc là bình trữ vật, có thể trữ nước rượu các thứ…”

Xem ra Kỷ sư phụ rất có kiến thức, thế mà lại có thể để Diệp Hoan thuận miệng gạt, lời nói dối chuẩn chỉnh.

“Bây giờ môn phái hoặc thế gia có truyền thừa trong ngành cũng có những thứ này lưu truyền lại, nhưng đồ đã không còn nhiều. Trong tay ta có một pháp bảo trữ vật, có thể cho con mở mang một chút.” Kỷ sư phụ trình túi trữ vật của ông ấy cho Diệp Hoan xem, một cái túi bình thường xám xịt, bên trong có càn khôn, có thể trữ một số đồ mang theo bên mình.

Diệp Hoan dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn túi trữ vật, sau đó nghe sư phụ nói: “Đợi sau này ta mất, đồ tốt đều để lại cho con…”

Được thôi, đóng kịch lố rồi, sư phụ tưởng cô muốn túi trữ vật. Xem ra sư phụ thật sự coi cô là đồ đệ, ngay cả lợi ích này cũng chịu truyền lại.

Kỷ sư phụ lại dặn đi dặn lại: “Sau này con tuyệt đối đừng nói chuyện con có được truyền thừa ra ngoài, đề phòng khiến người ta nổi lòng tham, ra tay với con. Còn có bình ngọc kia, lúc dùng cẩn thận một chút, tốt nhất đừng để người trong ngành đi theo con đường tà đạo nhìn thấy…