Chương 39:

Sau khi ý kiến này được sự đồng ý của hai em trai, Diệp Hoan chuẩn bị khóa cửa tới nhà bà ngoại. Không ngờ cô vừa đi tới cổng đã nhìn thấy một người bất ngờ đứng ở cổng.

“Bé gái, cháu còn nhớ ông không? Ông nhớ tên của cháu, cháu tên Diệp Hoan.”

Người nói chuyện chính là tiên sinh bói toán hôm đó.

Không đợi Diệp Hoan nói chuyện, Diệp Đông và Diệp Nam đã xông ra chắn trước mặt chị gái giống như đạn pháo.

Diệp Nam hỏi trước: “Ông là ai, tới nhà cháu làm gì?”

Diệp Đông theo sát uy hϊếp nói: “Ba cháu là công an, nếu ông là người xấu thì sẽ bắt ông lại.”

Ba từng nói nam tử hán phải bảo vệ con gái không bị bắt nạt, Diệp Đông và Diệp Nam nhớ rất rõ ràng. Nếu có ai ức hϊếp Hoan Hoan, chúng phải đánh trả mới được, phải bảo vệ tốt Hoan Hoan. Nếu không đánh lại thì phải nhớ tìm ba, nhưng lời này đã bị hai anh em quên bén mất, không tới thời khắc nguy hiểm, hai người sẽ không nhớ.

Diệp Hoan kéo hai em trai kích động lại, nói với chúng: “Chị biết ông ấy, từng gặp ở thôn bà nội.”

Người quen, vậy thì không cản nữa.

Diệp Hoan ngẩng đầu hỏi: “Lão tiên sinh, ông tới nhà cháu có việc gì sao?”

Tiên sinh bói toán cười nói: “Hôm đó ông thấy cháu đã nhập đạo, muốn hỏi xem sư phụ của cháu là ai?” Đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cơ hội gặp đồ đệ.

Lẽ nào lão tiên sinh là người cùng đạo? Đúng vậy, ông ấy chính là tiên sinh bói toán, chắc học giống với mình, cũng biết tu luyện nguyên khí thế nào…trong đầu Diệp Hoan lập tức nảy ra rất nhiều ý niệm.

“Cái đó…Cháu vô tình tu luyện được, vẫn chưa có sư phụ.” Diệp Hoan nghĩ rồi, đây không phải là sư phụ sẵn có sao, cơ hội tới rồi.

Nhưng ông ấy đặc biệt tìm tới, chắc chắn có việc, Diệp Hoan nhớ vẫn chưa thu tiền quẻ bói ngày đó.

Diệp Đông và Diệp Nam vốn không nghe hiểu hai người nói gì, gương mặt mơ màng. Họ vốn không có hứng thú, chạy sang một bên chơi, thuận tiện chú ý tới động tĩnh bên này. Chỉ cần người kia làm ra hành động xấu, họ sẽ lập tức gọi người.

Nghe thấy câu nói này của Diệp Hoan, cuối cùng mối lo trong lòng tiên sinh bói toán cũng tan biết: “Cháu có muốn bái ông làm sư không?”

*

Không phải tới nhà thu tiền bói sao? Mà là thật sự muốn nhận cô làm đồ đệ? Dự cảm của cô không sai. Diệp Hoan cảm thấy cuộc đời sau khi trọng sinh của cô giống như bật hack, đầu tiên là có được Không Gian La Bàn và truyền thừa trong không gian, đợi khi cô gặp được vấn đề khó trong truyền thừa, thế mà lại có một sư phụ dâng tới cửa cho cô, có phải ông trời đối xử với cô quá tốt rồi không, đây là định bù đắp kiếp trước khiến cô mất mạng vô tội sao?

Chuyện tới nước này, Diệp Hoan không vội trả lời, cô hỏi ngược lại: “Cháu có thể biết ông tên gì, là người ở đâu không?”

Không đợi lão đạo trả lời, Diệp Hoan lần nữa nêu ra điều kiện của cô: “Cháu còn nhỏ, nếu cháu làm đồ đệ của ông, không muốn rời khỏi ba mẹ theo ông đi khắp nơi học bản lĩnh.”

Lão đạo buồn cười nhìn đồ đệ tương lai còn chưa bái sư đã nêu điều kiện, không khỏi nghĩ: Hậu sinh khả úy, nếu ông ấy không đồng ý điều kiện này, có phải bé gái sẽ không muốn bái sư nữa? Nhớ năm xưa lúc ông ấy bái sư, để dao động được sư phụ, ông ấy đã tốn không ít công sức.

Diệp Hoan nghĩ ngợi lại thêm một điều kiện: “Phải rồi, còn có một chuyện, ba mẹ cháu không biết cháu tu luyện, cháu cảm thấy chắc chắn họ không muốn để cháu theo ông học bản lĩnh, cái này…phải làm sao để họ đồng ý đây? Cháu không muốn gạt họ.”

Thật sự không phải cô cố ý làm dáng. Nếu cô muốn theo lão đạo học bản lĩnh, chắc chắn phải dành thời gian để đi học, đây là chuyện không thể qua khỏi mắt của ba mẹ. Còn nữa, Diệp Hoan nhớ ba mẹ cô đều không phải người mê tín, không tin những chuyện như phong thủy bói toán, cho rằng những người đi khắp hang cùng ngõ hẻm đó phần lớn đều là lừa đảo, nếu họ biết Diệp Hoan học cái này, chắc chắn không đồng ý.

Lão đạo sợ Diệp Hoan lại đưa ra những điều kiện oái oăm khác, vội vàng nói: “Ông họ Kỷ, trước đây là người thủ đô, bây giờ không có chỗ ở cố định, du hành tứ bể. Nếu ông đã muốn nhận cháu làm đồ đệ, chắc chắn sẽ cân nhắc tới vấn đề cháu đưa ra, chuyện còn lại giao cho ông xử lý.”

Nếu Diệp Hoan đã nói như vậy, ông ấy không cần dựa vào thanh danh để thuyết phục ba mẹ của Diệp Hoan, nghĩ cách khác mới được.

Diệp Hoan ngửa đầu hỏi: “Ông thật sự có thể thuyết phục ba mẹ cháu sao?”

“Cái này dễ, ông sẽ nói phát hiện cháu là kỳ tài luyện võ hiếm gặp, nhận cháu làm đồ đệ cho cháu học võ. Ông lại lộ chút bản lĩnh thật với họ, không sợ họ không đồng ý.”

Học riêng gì đó, còn không phải do ông ấy quyết định. Người thật sự thương con cái đều mong con học thêm chút bản lĩnh bước ra đời, hiếm có ai phản đối.