Chương 34:

Đừng coi thường sức tám chuyện của nông thôn, trong buổi chiều hôm nay, chuyện Diệp Hoan là mệnh quý nhân đã truyền từ đầu thôn tới cuối thôn.

Bà cụ nhấc chân đi tới muốn ôm Diệp Hoan.

Diệp Hoan nghe vậy gần như muốn đỡ trán, nhanh như vậy đã truyền khắp thôn ai ai cũng biết. Lẽ nào nói cô đã nổi tiếng trong thôn, trở thành nhân vật vạn người mê rồi sao? Mỗi người nhìn thấy cô đều muốn ôm cô một chút, cô còn ra ngoài được nữa không?

Chính xác là nổi tiếng rồi, người trong thôn khá mê tín, rất nhiều người định sau này nhìn thấy Diệp Hoan liền tươi cười đối đãi, tốt nhất có thể ôm nhiều một chút, ké nhiều quý khí một chút. Có thể tạo hảo cảm trước mặt quý nhân, lỡ như sau này Diệp Hoan thành quý nhân, có thể được quý nhân giúp đỡ thì sao.

Gần như tất cả thôn dân biết Diệp Hoan là mệnh quý nhân nhìn thấy cô đều nói muốn ôm cô một chút, khiến Diệp Hoan sợ không dám ở bên ngoài nữa, vội vàng chuồn về nhà tránh gió.

*

Lúc trời vừa nhá nhem tối, Diệp Trường Phúc và Diệp Tuyền đạp xe về tới nhà. Công cụ làm mộc của họ đều để ở nhà người ta, ngày mai tới tiếp tục làm việc. Sáng sớm hai cha con ăn sáng sớm rồi tới làm mộc, buổi trưa người ta lo cơm, buổi tối về nhà ăn. Tiền công là làm bữa nào tính bữa đó, thời này con người khá thành thật, Diệp Trường Phúc lại là người thật thà có tiếng, không cố ý kéo dài công việc.

Diệp Hoan và Diệp Đông, Diệp Nam nhìn thấy bác cả và anh họ về, vui vẻ chào.

“Bác cả.”

“Anh cả.”

Diệp Trường Phúc đôn hậu cười nói: “Bác nói sao trong nhà lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là ba đứa tới. Các cháu đã ăn cơm chưa?”

Ba đứa sinh ba đồng thanh đáp: “Ăn rồi ạ.”

Diệp Hoan ngoan ngoãn nói: “Bác cả và anh cả đều mệt rồi, mọi người cũng mau ăn cơm đi ạ.”

Diệp Tuyền sờ đầu của em họ, cười hỏi: “Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”

Diệp Hoan hất đầu nói: “Ngày nào em chẳng ngoan.”

Vương Tú Chi bưng đồ ăn lên bàn cho hai cha con, cười nói: “Hôm nay mẹ chúng ta dẫn Hoan Hoan đi xem bói, tiên sinh bói toán nói Hoan Hoan mang mệnh quý nhân, lợi hại lắm.”

Trên đường Vương Tú Chi gặp mẹ chồng, lại theo bà cụ về, đã nhìn thấy hết chuyện tiên sinh bói toán xem mệnh cho cháu gái.

Diệp Tuyền là con người thời đại mới, không quá tin những hoạt động mê tín phong kiến như xem mệnh bái thần, anh ấy nghe xong cười ha ha, hai tay chắp lại kiểu cầu xin: “Hoan Hoan là mệnh quý nhân, vậy xin tiểu quý nhân Hoan Hoan, sau này chiếu cố anh nhiều một chút.”

Thực ra Diệp Tuyền không hề tin Hoan Hoan là quý nhân, anh ấy cho rằng tiên sinh bói toán nói bừa.

Bác cả Diệp lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện, lúc còn trẻ ông ấy đã gặp được chuyện kỳ lạ, cho nên bác cả Diệp rất tin bói toán, ông ấy hỏi: “Tiên sinh bói toán bói chuẩn không?”

Bà nội Diệp và bác gái đồng thanh nói: “Chuẩn, rất chuẩn.”

Vương Tú Chi nói với chồng: “Tiên sinh bói toán bói miễn phí cho người ta trong nhà có mấy anh chị em trước, bói chuẩn lắm, không bói sai ai cả.”

Bà nội Diệp rất tin tưởng: “Đúng vậy, tiên sinh bói toán nói Hoan Hoan là mệnh quý nhân, sau này con bé chắc chắn có thể làm quý nhân.”

Bác cả Diệp nghe xong, vui mừng nhìn cháu gái nhỏ nói: “Hoan Hoan là mệnh quý nhân, nói không chừng sau này bác cả cũng có thể hưởng ké một chút.”

Hoan Hoan nhìn thấy mọi người hứng chí thảo luận, cô thân là đề tài không hề cảm thấy vinh hạnh. Đi trên đường luôn bị người ta nhìn chằm chằm tới ngại; còn có chiều nay từ khi truyền ra tin cô là mệnh quý nhân, đã có rất nhiều bà, thím, bác gái đặc biệt tới ôm cô, thậm chí còn có ông chú cũng muốn ôm cô, ké chút vận khí tốt, khiến Diệp Hoan bất đắc dĩ bỏ của chạy lấy người.

Khiến Diệp Hoan không dám ra đường. Đúng, ngày mai không cho em trai ra đường chơi nữa, đợi chủ đề “mệnh quý nhân” qua đi rồi tính.

Bởi vì không ai quản thúc, Diệp Đông và Diệp Nam ở nhà ông nội chơi trên trời đất, liên tục hai tuần cũng chưa về, Diệp Hoan chỉ đành liều mình bồi quân tử tiếp tục ở nhà bà nội. Cô chỉ sợ bởi vì mình trọng sinh, sẽ bất cẩn thay đổi vận mệnh của người nhà, cho nên lúc hai em trai ra ngoài, có thể quản thì quản.

Đáng tiếc sự kiện “mệnh quý nhân” mang tới rất nhiều phiền toái cho cô, khiến Diệp Hoan muốn ra khỏi cửa lại không dám ra, chỉ có thể trốn trong nhà. Huống hồ bà nội Diệp sợ cháu gái ra ngoài bị người ta ké mất quý khí, canh Diệp Hoan không cho cô ra ngoài. Bà nội Diệp sợ Diệp Hoan quấy, ngày nào cũng mang đồ ngon ra phỉnh cô.