Chương 32:

Bà nội Diệp vội vàng dừng lại quay đầu hỏi: “Tiên sinh, phí bói là bao nhiêu?” Nếu đã bói ra cháu gái là mệnh tốt, bà cụ không keo kiệt tới mức không trả tiền. Lỡ như không trả tiền, quẻ này không linh nữa thì phải làm sao.

Tiên sinh bói toán lại lắc đầu nói: “Bây giờ tôi không thu phí của bà, hôm khác sẽ thu người khác.”

Thông thường xem bói cho người có mệnh phú quý nên thu tiền nhiều hơn mới phải. Bởi vì sinh mệnh của người mang mệnh phú quý quý giá, thầy tướng tiết lộ thiên cơ, họ làm việc sẽ có ảnh hưởng rất lớn với xung quanh, thu quá ít tiền không phù hợp thiên đạo.

Bà nội Diệp cho rằng tiên sinh bói toán muốn lên trấn lấy tiền của thằng hai, gật đầu nói: “Vậy tôi dẫn cháu nó về trước.”

Tiên sinh bói toán không ngờ ông ấy vì giúp đồ đệ tương lai nhận được đãi ngộ tốt một chút ở nhà, thế mà lại biến khéo thành vụng, để đồ đệ bị bà nội dẫn đi mất. Nhưng không sao, bà nội cô chắc chắn là người trong thôn, hỏi thăm người ta một chút là biết nhà họ Diệp sống ở đâu, tới lúc đó ông ấy trực tiếp đi tìm đồ đệ là được.

Thôn dân ở lại đều vây quanh tiên sinh bói toán hỏi: “Diệp Hoan thật sự là mệnh quý nhân à, con bé có thể làm quý nhân của nhà tôi không?”

Khiến tiên sinh bói toán dở khóc dở cười, trực tiếp hỏi: “Cô có quan hệ với nhà cô bé sao? Có quan hệ, có lẽ có thể hưởng ké một chút; không có quan hệ thì đừng nghĩ nhiều nữa.”

Sau đó tiên sinh bói toán nghe tất cả mọi người giành trả lời:

“Có, có, tôi là bà ba của nó.”

“Nói về vai vế, nó nên gọi tôi là ông hai.”

Những người khác họ bắt đầu tính toán quan hệ họ hàng gần nhất với nhà họ Diệp, sau đó nói: “Vợ tôi là cháu gái họ của thím Dương, con bé nên gọi vợ tôi là cô, đây cũng được coi là có quan hệ nhỉ.”

Tiên sinh bói toán bị lời nói bấu víu quan hệ của những người này đánh bại hoàn toàn, ông ấy vội vàng hỏi chuyện nhà họ Diệp, bỏ lại một câu: “Hôm nay bói tới đây thôi, mỗi ngày mười quẻ, hôm nay đã bói đủ rồi. Nếu muốn xem bói thì ngày mai tới tiếp.” Sau đó bỏ của chạy lấy người.

Nếu tiên sinh bói toán đã muốn nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, trong thời gian ngắn sẽ không đi đâu cả, hơn nữa ông ấy cảm thấy nếu ông ấy tạo danh tiếng ở đây, có lẽ cha mẹ của Diệp Hoan sẽ cho rằng ông ấy thật sự có bản lĩnh, sẽ đồng ý cho con gái theo ông ấy học.

Bà nội Diệp vui vẻ dắt cháu gái về nhà, gương mặt tươi cười vẫn giữ nguyên, khiến ông nội Diệp hơi buồn bực: “Bà làm sao vậy, gặp phải chuyện tốt gì, ra ngoài nhặt được tiền?”

Không phải nói là đi xem bói sao, sao mới một lúc đã về rồi, lẽ nào thầy bói đi rồi sao? Với sự hiểu biết của ông nội Diệp về vợ, nếu không phải thầy bói đi mất, có lẽ vợ sẽ không về nhanh như vậy. Hoặc là ra ngoài gặp được chuyện tốt, khiến bà cụ vui.

“Vừa nãy thầy bói bói một quẻ cho Hoan Hoan nhà chúng ta, nói con bé là mệnh quý nhân, mệnh tốt.” Bà nội Diệp khoe khoang xong, kéo tay cháu gái vào nhà: “Hoan Hoan, bà nội pha sữa cho cháu uống.”

Ông nội Diệp: chẳng trách vừa nãy ông cụ cảm thấy không đúng, hóa ra là vợ nắm tay Hoan Hoan đi vào, trước đây ông cụ chưa từng thấy bà cụ thân thiết với cháu gái như vậy.

Vợ đều không thích hai đứa cháu gái trong nhà, có gì ngon trước giờ đều không để dành cho chúng. Ông nội Diệp đã nói với vợ mấy lần, cháu trai nên thương, nhưng cháu gái cũng là con cháu trong nhà, cũng nên thương, không thể đối xử khác biệt với cháu trai và cháu gái.

Nhưng khi đó vợ nói thế nào: “Tôi cứ thích cháu trai, chỉ muốn thương cháu trai. Cháu gái sớm muộn cũng phải gả đi, sau khi xuất giá một năm không biết có thể về thăm bà nội nó được mấy lần, tôi tốn tâm tư làm gì, muốn thương thì để ba mẹ nó thương!”

Ông nội Diệp không còn lời gì để nói với suy nghĩ của vợ, từ đó cũng không nói vợ về chuyện này nữa. Nhưng nếu ông cụ có gì ngon đều sẽ đối xử công bằng, cho cháu trai cháu gái cùng ăn. Một chút đồ ăn vặt, trẻ con có thể ăn bao nhiêu?

Diệp Hoan “bị ép” theo bà nội vào nhà, sau đó ngoan ngoãn nói: “Bà nội, cháu không uống sữa, đó không phải là sữa ba cháu và chú ba mua cho bà sao, ba cháu không cho cháu uống.” Ba cháu đã mua cho cháu uống ở nhà rồi.