Chương 31:

Tiên sinh bói toán lại nghĩ tới dù sao Diệp Hoan cũng là con gái, ông ấy là một tiên sinh bói toán tới từ vùng ngoài, cho dù ông ấy muốn nhận đồ đệ, người nhà Diệp Hoan chưa chắc đồng ý cho cô theo ông ấy học. Tiên sinh bói toán cảm thấy, ông ấy phải nghĩ cách, xem có thể khiến người nhà Diệp Hoan đồng ý cho ông ấy nhận Diệp Hoan làm đồ đệ không. Còn nữa, nếu ba mẹ của Diệp Hoan không đồng ý cho cô theo ông ấy học, ông ấy vẫn phải nghĩ cách.

Bây giờ, muốn nhận đồ đệ tốt thật khó! Ông ấy vì nhận đồ đệ mà bắt đầu lo trước lo sau, tốn hết tâm tư.

Bà nội Diệp thấy tiên sinh bói toán sờ xương cho cháu gái xong, lập tức quan tâm hỏi: “Tiên sinh, mệnh của cháu gái tôi như thế nào, rốt cuộc có tốt không?” Đừng có xuất hiện chuyển ngoặt, mang theo chút vận thế xấu.

Tuy tiên sinh bói toán không nhìn ra vận thế của Diệp Hoan từ trên tướng mặt, nhưng nếu ông ấy đã muốn nhận bé gái làm đồ đệ, dĩ nhiên không thể nói không tốt: “Phúc vận kéo dài, là mệnh quý nhân. Phúc lộc sung túc vạn sự toàn, một thân vinh quang hiển song thân, vang danh uy chấn người người tôn kính, xử thế tiêu dao như gặp mùa xuân.”

Bài thơ bình luận số mệnh này là dựa theo bát tự của Diệp Hoan bình ra. Tiên sinh bói toán nói ra là muốn tăng thêm chút mặt mũi cho đồ đệ tương lai mà thôi. Nhìn xem đồ đệ nhỏ của ông ấy, chớp đôi mắt to, tựa như nghe hiểu lời ông ấy, xem ra rất có thiên phú. Không giống người khác, mỗi lần ông ấy đánh giá mệnh số xong còn phải giải thích chi tiết lần nữa.

Có vài người chính là trời sinh thông minh, xem ra lần này ông ấy thật sự gặp được đồ đệ được vận mệnh định đoạt rồi. Chỉ hi vọng đồ đệ là của ông ấy!

Bài thơ đánh giá số mệnh của tiên sinh bói toán đơn giản dễ hiểu, đương nhiên Diệp Hoan vừa nghe đã hiểu có nghĩa là gì. Nhưng cách nghĩ của cô là không phải gạt người chứ? Nếu mệnh của cô tốt như vậy, sao kiếp trước lại xảy ra bất trắc trọng sinh? Nhưng nếu bài thơ đánh giá mệnh số này là nói vận mệnh của cô sau khi trọng sinh, ngược lại có khả năng thành hiện thực, cũng không thể nói tiên sinh bói toán sai hoàn toàn.

Nhưng bởi vì trọng sinh là bí mật, bây giờ Diệp Hoan lại là trẻ con, không tiện đặt ra nhiều câu hỏi, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Thậm chí Diệp Hoan còn nghĩ: rốt cuộc tiên sinh bói toán này có phải là người bói chuẩn ở kiếp trước không, lẽ nào cô nhận sai người rồi?

Bà nội Diệp mặc kệ cháu gái nghĩ gì, bà cụ vừa nghe tiên sinh bói toán nói Diệp Hoan là mệnh quý nhân, lập tức hận không thể ôm Diệp Hoan lên hôn hai cái. Cháu gái của bà cụ thế mà lại là mệnh quý nhân, có phải có thể dẫn dắt cả nhà phát tài, sống cuộc sống không lo ăn uống, dư dả tiền tiêu không?

Bà nội Diệp là phụ nữ nông thôn, kiến thức hạn hẹp, nghèo nàn hạn chế sức tưởng tượng của bà cụ. Với suy nghĩ hiện giờ của bà cụ, nếu bữa nào cũng có thể ăn bột trắng và trứng gà, thịt cũng có thể ăn thỏa thích, thiếu gì cũng có tiền mua, lại cho con cái sống cuộc sống lầu trên lầu dưới đèn đuốc sáng trưng, điện thoại nối thông, đó chính là cuộc sống tốt.

Nhưng trong nhà có cháu gái bảo bối, sau này không lo không sống tốt nữa.

Bởi vì tiên sinh bói toán biết rất nhiều người nông thôn trọng nam khinh nữ, đặc biệt nhắc một câu: “Chỉ cần người nhà thật lòng đối đãi với cô bé, sau này sẽ hưởng lợi.”

Nếu không thật lòng? Vậy thì đừng hòng chiếm hời, đây cũng là tín điều mà tiên sinh bói toán làm việc.

Bà nội Diệp rất đỗi vui mừng, miệng sắp toét tới sau đầu: “Chắc chắn thật lòng, nó là cháu gái tôi, tôi còn có thể không thật lòng với nó?”

Người khác đều ngưỡng mộ nhìn bà nội Diệp và Diệp Hoan, vợ của Chu Đại Quý thậm chí còn lập tức ôm Diệp Hoan: “Tôi ôm tiểu quý nhân trước, ké chút quý khí, tiện cho con trai tôi sớm gặp được quý nhân!”

Bà nội Diệp nghe thấy lời của vợ Chu Đại Quý thì có hơi giận: “Cô mau thả cháu gái tôi ra, ké hết quý khí của cháu gái tôi, khiến quý khí của cháu gái tôi hết mất thì phải làm sao? Hoan Hoan, đi, bà nội dẫn cháu về nhà!”

Sau đó bà nội Diệp đỡ lấy Diệp Hoan từ trong lòng vợ Chu Đại Quý, bà cụ lại không bồng nổi Diệp Hoan, vội vàng bảo con dâu cả thất thần ôm Diệp Hoan đi về nhà, sợ người khác lại ké “quý khí” của cháu gái.

Bà nội Diệp vừa muốn nhấc chân đi, bỗng có người nói: “Thím Diệp, cháu gái thím xem bói còn chưa trả tiền?”