Chương 29:

Bà nội Diệp không nghe thấy Nhị Đản gây sự, vốn không biết là chuyện gì, bà cụ cười nói: “Tôi chỉ xem thử, bói chuẩn không?” Nếu bói chuẩn, bà cụ cũng muốn bói thử vận thế gia đình.

Mẹ bí thư lập tức đáp: “Tôi đã xem một lúc rồi, bói chuẩn thật, lão tiên sinh thoắt cái đã có thể đoán ra người ta có mấy đứa con, người lớn tuổi trong nhà còn hay mất…”

Tiên sinh bói toán mang vẻ mặt bình tĩnh, ngồi trên ghế xếp do người khác tặng xem bói cho người ta. Nếu có người tìm ông ấy xem bói, ông ấy sẽ giảng giải mệnh lý cho người ta; nếu không ai tìm ông ấy xem bói, ông ấy sẽ ngồi ở đó bình tĩnh nghe thôn dân nói chuyện, hoặc kiên nhẫn giảng giải một số tri thức mệnh lý cho thôn dân.

Dù sao thì trông có vẻ như mặc cho gió to mưa lớn, tôi sừng sững bất động, Diệp Hoan lần đầu tiên nhìn thấy tiên sinh bói toán đã dự cảm được ông ấy không phải người bình thường.

*

Diệp Hoan cũng không biết là chuyện gì, dù sao thì cô cảm thấy tiên sinh bói toán không phải người bình thường. Tuy tiên sinh bói toán có tạo hình không phù hợp, để tóc ngắn, mặc áo đạo sĩ trông có hơi kỳ, nhưng mắt nhìn của ông ấy rất đáng sợ, quét mắt một cái giống như đánh thẳng vào sâu trong tâm linh con người, đào quật ra bí mật sâu trong lòng người khác.

Vào lúc Diệp Hoan nhìn tiên sinh bói toán, tiên sinh bói toán đồng thời chú ý tới Diệp Hoan.

Ông ấy là một người xem bói, chỉ cần nhìn thấy người, khó tránh khỏi việc đánh giá ngũ quan của người ta, ông ấy sẽ thông qua ngũ quan tìm hiểu một người, thông thường ông ấy có thể từ tướng mặt trực quan nhìn ra vận thế, thiện ác, thích ghét của một người.

Thế nhưng tiên sinh bói toán lại không nhìn thấu tướng mặt của bé gái Diệp Hoan này. Nếu ông ấy cố chấp nhìn bé gái, sẽ cảm thấy tầm nhìn mơ hồ, không còn nhìn rõ đang vẻ của bé gái đối diện nữa.

Đây mới là điểm khiến tiên sinh bói toán kinh ngạc.

Với năng lực của ông ấy cũng không nhìn thấu vận thế của bé gái, điều này chứng tỏ mệnh cách của bé gái đặc biệt, người có mệnh cách được che giấu, thoát khỏi tam giới, không trong ngũ hành. Nếu loại người này học xem bói, căn bản sẽ không gặp “ngũ lệ tam khuyết” khiến tất cả thầy tướng không kịp tránh.

Ngũ lệ tam khuyết là chỉ một mệnh lý. Cái gọi là ngũ lệ là chỉ “quan, quả, cô, độc, tàn”, tam khuyết nói trắng ra là “tiền, mệnh, quyền”. Cũng tức là nói nếu làm nghề thầy tướng, có thể sẽ vì nhòm ngó thiên cơ hoặc thay đổi nhân quả mà bị thiên đạo trừng phạt, ngũ lệ tam khuyết chính là hình thức xử phạt của thiên đạo dành cho thầy tướng.

Giống như ông ấy, thuở thiếu thời bởi vì tò mò bái sư bước vào giới thầy tướng, từ đó cạn duyên với người, sau đó ông ấy không tin thầy tướng sẽ gặp phải thứ gọi là ngũ lệ tam khuyết, nhất quyết kết hôn sinh con. Kết quả lúc vợ sinh ra máu nhiều mà mất, con trai bởi vì sinh non không phát triển tốt, mang bệnh tim, cũng không sống tới thành niên.

Tất cả đều là trùng hợp như thế, trùng hợp tới mức khiến ông ấy tin đây chính là sự trừng phạt của ông trời đối với ông ấy. Từ đó ông ấy chấp nhận số phận, sợ gây ra tổn hại cho người thân, không dám tới gần họ nữa.

Bây giờ gặp được bé gái có mệnh cách kỳ lạ, đương nhiên khiến tiên sinh bói toán rất hiếu kỳ. Nếu bé gái đạo cốt tuyệt đỉnh, quả thực là hạt giống tốt để làm đồ đệ, thế là ông ấy nổi lên suy nghĩ nhận Diệp Hoan làm đồ đệ.

Mắt tiên sinh bói toán lóe lên tinh quang, sau đó sợ dọa tới bé gái đang vì tò mò mà nhìn ông ấy ở đối diện, vội vàng rũ mi mắt che đi tinh quang trong mắt. Sau đó ông ấy cười nói với Diệp Hoan: “Cô bé, cháu tên gì?” Ngữ khí giống như sói xám muốn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, đáng tiếc không có ai nghe ra.

Tuy Diệp Hoan cảm thấy tiên sinh bói toán không bình thường nhưng ông ấy lại là người lạ, Diệp Hoan vẫn mang theo lòng cảnh giác, nhưng nghĩ tới ở chốn đông người, người này sẽ không làm gì mình, nghĩ ngợi rồi nói: “Cháu tên Diệp Hoan.”

Tiên sinh bói toán thấy Diệp Hoan không lập tức ngoan ngoãn trả lời, mà sau khi cân nhắc xong mới trả lời. Điều này khiến ông ấy càng hài lòng. Việc này chứng tỏ trong lòng bé gái có chủ kiến, tâm chí kiên định, không phải người dễ bị điều khiển, mà không phải đứa bé ngoan ngoãn tới ngu ngốc, bị người khác cầm kẹo là có thể dụ đi. Ông ấy không muốn nhận một đồ đệ ngốc, ngày nào cũng nhọc lòng vì đồ đệ.

Ý niệm này lóe qua trong đầu tiên sinh bói toán, không ảnh hưởng ông ấy nói chuyện, ông ấy gật đầu nói: “Cây cỏ gặp mùa xuân, cành lá thấm sương, khiến người ta phải nhìn. Cái tên này rất đại cát.”