Chương 43: Oan Ức

"Có gì đáng thương? Người ta tự nguyện đánh bạc chịu thua, tự tìm đường chết." Trương Văn Thanh nói rất thanh thản, không có chút lo lắng nào.

Như thể anh ta và Chu Mỹ Lệ không có mối quan hệ gì. Nếu không phải là chuyện của anh ta và Chu Mỹ Lệ được Hạ Thanh Thanh nói ra, anh ta cũng không tin.

"Bây giờ trong thôn mình đang truyền tin anh và Chu Mỹ Lệ có quan hệ, vậy là thật hay giả thế?" Lý Tiểu Hổ tò mò hỏi.

Khuôn mặt Trương Văn Thanh trở nên rất khó coi: "Đó là tin đồn, làm sao tôi có thể có quan hệ gì với cô ấy?"

Anh ta nói rất phẫn nộ, như thể bị oan ức lắm.

Điều này khiến Lý Tiểu Hổ và Lưu Hải Dương không hiểu được, phải chăng Trương Văn Thanh thật sự bị vu oan?

Trương Văn Thanh biết rõ tầm trọng của việc này, đây không chỉ là vấn đề tác phong làm việc, quan trọng hơn là sẽ khiến cho hy vọng của anh ta trở về thành phố bị dập tắt.

Anh ta tuyệt đối không thể ở lại đây được, dù thế nào anh ta cũng phải trở về.

Việc này anh ta phải bắt Chu Mỹ Lệ im miệng, chết cũng không được thừa nhận có liên quan gì với mình. Nếu không thì anh ta thật sự xong rồi.

"Việc này do thanh niên trí thức Hạ nói ra, tôi phải đi hỏi hỏi cô ta tại sao lại hại tôi." Trương Văn Thanh nói xong liền chạy ra khỏi cửa.



Để lại Lý Tiểu Hổ và Lưu Hải Dương nhìn nhau bàng hoàng.

"Phải chăng là tin đồn, chúng ta oan ức anh ta rồi?" Lý Tiểu Hổ tự nói với mình.

Lưu Hải Dương gật đầu: "Có khả năng, anh ta đã đi tìm thanh niên trí thức Hạ rồi."

"Đi, chúng ta qua đó xem thử." Lý Tiểu Hổ phản ứng lại trực tiếp đi theo, Lưu Hải Dương đi sát bên cạnh.

...

Hạ Thanh Thanh và các thanh niên trí thức khác trở về điểm.

Mọi người quá tò mò về màn trình diễn của cô ngày hôm nay, đều hỏi cô là chuyện gì?

Chuyện này cô hoàn toàn không thể giải thích được, chỉ có thể nói dối: "Thực ra, đây mãi là bí mật của tôi. Tôi từ nhỏ sức mạnh đã lớn đến kỳ lạ. Cha mẹ tôi sợ người ta nói chuyện không hay, bị người ta gọi là quái vật. Nên bắt tôi giấu kín khả năng sức mạnh lớn này.

Nếu không phải do La Quyên và Chu Mỹ Lệ đến khıêυ khí©h quá đáng, tôi cũng không muốn tiếp tục giấu kín nữa."

Vẻ mặt cô buồn bã nói.

"May mà em có khả năng này, nếu không thì hôm nay ăn đất, xuống sông tắm là em rồi." Vương Hồng Mai nói.



"Hạ Thanh Thanh cậu lúc trước vai không chịu nổi, tay không thể nhấc là giả đấy à?" Hồ Tiểu Mai cười nói.

Hạ Thanh Thanh chỉ có thể gật đầu: "Từ nhỏ nhà tôi làm gì cũng bảo tôi đừng dùng sức, nên quen rồi cũng không phải cố ý."

"Hahaha, tôi có khả năng này thì tốt biết bao. Xuống đất làm việc sẽ không mệt mỏi như vậy." Lý Tiểu Diễm ở phòng bên cạnh La Quyên nói.

"Tôi cũng muốn..."

"Tôi cũng muốn..."

Hạ Thanh Thanh cười: "Chuyện tôi có khả năng này các bạn vẫn giúp tôi giữ bí mật không nói ra. Cứ để người trong thôn nghĩ tôi bị ma ám đi. Một cô gái sinh ra đã lực lưỡng, người ta sẽ chê cười sau lưng đó."

Lúc trước về đến nhà, Lý Vệ Quốc đã rất kinh ngạc hỏi cô có đi qua chỗ nào bẩn thỉu không, cho rằng cô có lẽ bị ma ám. Nên mới có sức mạnh lớn như vậy.

Cô giải thích với anh mình là một người lực lưỡng anh cũng không tin. Hai người bắt tay, bất ngờ thay cô lại thua Lý Vệ Quốc.

Mới nhớ ra hôm nay Lý Vệ Quốc cũng uống nước suối thần như mình.

Người trong phòng xì xào nói chuyện, La Quyên ở phòng bên cạnh một mình nằm trên giường lấy khăn lau nước mắt.