Chương 10: Độc Ác

Hồ Hiểu Mai rất ngạc nhiên: "Hai người đây là đi tắm sông à? Sao cả người ướt sũng thế? Nhanh vào nhà thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh."

Lý Vệ Quốc đưa người đến rồi, biết phòng của con gái nên anh không tiện vào.

Đành nói với Hạ Thanh Thanh: "Em mau vào thay quần áo đi. Anh về đây."

Hạ Thanh Thanh cởϊ áσ khoác trên người ra: "Đợi đã, anh mặc áo này về nhà nấu một bát canh gừng giải cảm. Đừng để bị cảm lạnh."

Trên người Lý Vệ Quốc hơi lạnh, nhưng lời của Hạ Thanh Thanh lại làm anh ấm lòng.

"Anh biết rồi, em mau vào nhà đi." Anh nhận lấy áo khoác mặc lên người, bên trong còn có hơi ấm của Hạ Thanh Thanh. Nhìn cô vào nhà rồi mới đi.

Hạ Thanh Thanh về tới nhà thay quần áo ướt ra.

Hồ Hiểu Mai đi cắt một ít gừng, cho hai muỗng đường đỏ vào cái bình sứ, rồi cho thêm nửa bình nước.

Lại cho thêm mấy khối đường đỏ, để lên bếp nấu trà gừng.

Chị ta tò mò ngồi bên Hạ Thanh Thanh: "Kể cho tôi nghe, hai người từ khi nào hẹn hò? Sao tôi không biết nhỉ?"

"Mới hẹn hò xong." Hạ Thanh Thanh khom lưng lau tóc.

Hồ Hiểu Mai nhìn cô như nhìn người lạ: "Đây không phải là phong cách của cậu. Tốc độ này của cậu có phải quá nhanh không."

"Phải nhanh một chút. Ai bảo tôi thích anh ấy."



Hồ Hiểu Mai cố ý giả vờ run rẩy: "Mẹ ơi, gai ốc rụng một đống. Hai người hẹn hò hẹn tới trong sông à?"

"Ừ, có thể nói vậy."

"Chuyện gì xảy ra, nhanh kể cho tôi nghe." Hồ Hiểu Mai tò mò không chịu được.

"Hôm nay Chu Mỹ Lệ tìm tôi nói, ở sông ngoài thôn có người điện cá, trên sông nổi nhiều cá. Bảo tôi cùng đi xem, muốn bắt một ít về.

Tôi nghĩ mọi người làm việc hàng ngày quá vất vả, nếu có cá thật, bắt một ít về ăn cho đỡ nhàm chán thì cùng đi với chị ta. Ai ngờ chị ta muốn hại tôi, tôi mới đứng bên sông chẳng thấy gì, chị ta đẩy tôi xuống, suýt chết đuối. Nếu không phải Lý Vệ Quốc tới kịp lúc, bây giờ cậu đã không thấy tôi nữa."

"Cái gì? Cậu bị Chu Mỹ Lệ đẩy xuống nước? Trời ơi? Nhìn chị ta xinh xắn hiền lành sao lại độc ác thế. Cậu phải báo cáo với đại đội trưởng chuyện này. Chị ta đây là cố ý gϊếŧ người." Hồ Hiểu Mai giật mình.

"Đây chính là sự thông minh của Chu Mỹ Lệ, chị ta đẩy tôi xuống rồi, lại chạy về thôn nói với đại đội trưởng rằng tôi bị rơi xuống nước. Còn bảo đại đội trưởng dẫn người đến cứu tôi. Tôi nói là chị ta đẩy tôi xuống, nhưng chị ta không nhận. Đại đội trưởng cũng bó tay. Đại đội của chúng ta xảy ra chuyện xấu như thế này truyền ra ngoài, ông ta làm đại đội trưởng mặt mũi sẽ khó nhìn. Sau này tiến vào tập thể thôn tiên tiến danh dự mất hết.

Dù ông ta biết Chu Mỹ Lệ cố ý đẩy tôi, nhưng bây giờ tôi không sao. Chu Mỹ Lệ lại khóc lóc không nhận lỗi. Ông ta muốn nén xuống chuyện này."

"Thật là tức chết người, đại đội trưởng này không phải là bao che cho tội ác sao?"

Hạ Thanh Thanh cười nói: "Chị ta bị tôi tát khiến mặt sưng lên. Tôi còn vạch ra chuyện của chị ta và Trương Văn Thanh. Không tới hai ngày chuyện của họ sẽ lan ra."

"Làm tốt quá, một cái tát quá ít. Cậu nên cho chị ta thêm vài cái nữa. Đánh cho mặt chị ta thành lợn." Hồ Hiểu Mai phẫn nộ giơ nắm đấm.

"Tôi cũng muốn, nhưng lúc đó có nhiều người, nếu làm quá sẽ bị người ta nói xấu. Nhưng mà, cái tát này tôi đã dùng hết sức rồi, cũng đủ cho chị ta chịu khổ."

Trên bếp trà gừng sùng sục nổi hơi nóng, trong phòng đầy mùi thơm của nước gừng.