Chương 11: Hạ Thanh Thanh Là Hy Vọng Của Anh Để Về Thành Phố

Hồ Hiểu Mai dùng vải bọc tay cầm cái bình sứ, từ trên bếp lấy xuống.

Sau đó rót vào bát: "Nhanh đến đây uống đi. Chờ một lát nguội rồi hiệu quả sẽ không tốt."

Tóc của Hạ Thanh Thanh cũng lau khô được nửa. Đến uống nước gừng.

Một bát nước gừng uống vào bụng, cả người đều ấm áp.

...

Chu Mỹ Lệ ngồi trong phòng của mình, nhìn mặt mình trong gương, mặt vừa sưng đỏ vừa đau.

Đây cũng không phải là điều chị ta lo lắng nhất, chị ta lo lắng nhất là Trương Văn Thanh. Chuyện mình hại Hạ Thanh Thanh, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ biết, anh ta chắc chắn sẽ mắng cô.

Chuyện của chị ta và anh ta lại bị Hạ Thanh Thanh vạch trần, chị ta không dám tưởng tượng Trương Văn Thanh biết rồi sẽ thế nào?

Bà ngoại đến gõ cửa kêu chị ăn cơm, chị ta không muốn ra. Chị ta sợ bà ngoại nhìn thấy mặt mình, sẽ không biết giải thích ra sao.

Ngồi trong phòng lo lắng không yên.

...

Trương Văn Thanh ngồi bên bờ sông một lúc, anh ta nhìn vào túi da có chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, lấy ra nhìn hai cái muốn ném xuống sông. Do dự một chút lại cho vào.

Anh ta vừa vào làng, liền nghe thấy những bà cô trong thôn nói chuyện về Hạ Thanh Thanh và Lý Vệ Quốc.



Anh ta khó chịu đi đến cửa nhà Chu Mỹ Lệ.

Nhà Chu Mỹ Lệ, giống như hầu hết người ở trong thôn, đều là nhà tranh đất.

Đó là những bức tường được xây bằng đất và rơm trộn lẫn với nhau, mái nhà được làm bằng cỏ lau sậy buộc thành những bó nhỏ đường kính năm sáu xăng-ti-mét phủ lên mái nhà, rồi trên cỏ lau sậy lại phủ thêm một lớp cỏ tranh.

Bức tường của sân cũng được xây lên bằng cách tương tự.

Ông ngoại của Chu Mỹ Lệ từ ngoài về, thấy Trương Văn Thanh lén lút nhìn vào nhà mình: "Thanh niên trí thức Trương, cậu có việc gì sao?"

Trương Văn Thanh đang nghĩ có nên vào tìm Chu Mỹ Lệ không, anh ta sợ người khác nhìn thấy anh ta đến tìm Chu Mỹ Lệ nói chuyện phiếm.

Bất ngờ có người nói, làm anh ta giật mình.

Nhìn thấy là ông ngoại của Chu Mỹ Lệ, không tiện nổi giận miễn cưỡng cười nói: "Ông ơi, cháu có chút việc tìm Mỹ Lệ."

"Cậu này, Mỹ Lệ ở nhà cậu đứng ở cửa làm gì? Cùng tôi vào đi."

Trương Văn Thanh theo ông ta vào sân.

Ông ngoại của Chu Mỹ Lệ là một người có giọng to, vừa vào sân liền hét lên: "Mỹ Lệ, mau ra đây thanh niên trí thức Trương có việc tìm cháu."

Đang lo lắng trong lòng của Chu Mỹ Lệ nghe thấy Trương Văn Thanh đến, vội vàng cầm chiếc khăn quàng cổ quàng lên đầu. Chỉ để lộ ra một đôi mắt.



Mới mở cửa ra đã đi ra ngoài.

Ông ngoại nhìn cô một cái: "Trong nhà mà quàng kín thế."

"Sao anh lại đến đây?" Trong lòng Chu Mỹ Lệ rất hoảng sợ.

"Tôi tìm em có việc."

Chu Mỹ Lệ thấy anh ta có vẻ không vui, là biết chuyện hôm nay anh ta chắc đã biết. Dù sao không trốn được phải đối diện, sợ cũng vô ích.

"Ông ngoại, cháu có chuyện muốn nói với thanh niên trí thức Trương."

Ông ngoại của cô cầm một cái điếu cày, liền ra ngoài: "Hai cháu có chuyện thì nói đi, ông không làm phiền các cháu."

Ông ngoại đi rồi, khuôn mặt Trương Văn Thanh trầm xuống: "Hôm này em làm cái gì?"

"Em, em không làm gì cả." Chu Mỹ Lệ chột dạ nói.

"Em còn không nói thật, có phải em đẩy Hạ Thanh Thanh xuống sông không?"

"Em, em không cố ý."

Trương Văn Thanh thực sự bị chị ta làm cho tức chết, không ngờ chị ta lại ngu ngốc như vậy.

Anh ta nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi, giảm giọng nói: "Anh đã nói với em rồi, Hạ Thanh Thanh là hy vọng của anh để về thành phố. Hôm nay em làm như vậy, có phải muốn hủy hoại tương lai của anh không?"