Chương 2: Bị Gài Bẫy

Nhị Lưu Tử nói được làm được, mỗi ngày thức khuya dậy sớm bận rộn, ngày tháng cũng dần qua đi, đứa con cũng thuận lợi chào đời, được nuôi tới trắng trẻo mập mạp, được mọi người yêu thích.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi Nhị Lưu Tử đuổi theo thỏ rừng trong thôn đã sơ ý rơi xuống vách núi, tươi sống ngã chết.

Lúc này Trình Xảo mới biết được, không có Nhị Lưu Tử làm chỗ dựa, cô bất lực bao nhiêu.

Lại qua nửa năm nữa, con cô mới ba tuổi đã bị người phát hiện chết đuối trong sông, từ đó về sau, Trình Xảo bốn bề thụ địch, ngay cả trưởng thôn vốn có tinh thần trọng nghĩa vô cùng cũng trở nên chán ghét cô.

Mười mấy năm sau, cô dựa vào tiền dưỡng già của mẹ chồng mở một tiệm tạp hóa ở Xuân thành, đồng thời cũng điều tra được chân tướng.

Cô không chút do dự tìm tới Hứa Lai Đệ, bóp chết cô ta. Cuối cùng cũng báo được thù, cô trở lại thôn Hướng Dương, nhảy từ trên vách núi xuống.

“Nhị Lưu Tử, chúng ta bị trúng bẫy rồi, sẽ có người tới đây bắt gian ngay lập tức, đi mau.”

Trình Xảo thấy xa xa có ánh đèn pin lóe lên, vội vã đẩy Nhị Lưu Tử ra, mau chóng nhặt quần áo lên, mặc đại vào.

Nhị Lưu Tử ngơ ngác, cũng mò lấy quần áo của mình, chỉ chỉ vườn bắp.

Trình Xảo lập tức hiểu ý, trực tiếp chui vào sâu bên trong, chỉ thoáng chốc đã mất bóng dáng.



Khi chùm sáng đèn pin chiếu lên mặt Nhị Lưu Tử, Nhị Lưu Tử dùng tay che mắt, sau đó mới thong thả ung dung đứng dậy.

“Nhị Lưu Tử, Trình Xảo đâu?”

Hứa Lai Đệ cầm đèn pin chiếu khắp xung quanh Nhị Lưu Tử, nhưng ngoại trừ thân cây ngô và Nhị Lưu Tử ra thì không còn gì khác.

Nhị Lưu Tử nhìn Hứa Lai Đệ, híp mắt lại. Chính là người phụ nữ này, là ả đã nói với hắn Trình Xảo bị trật chân, nhờ hắn tới cõng Trình Xảo đi gặp thôn y, hắn mới vội vàng chạy tới.

Nhưng chờ đợi hắn rõ ràng là Trình Xảo đã bị bỏ thuốc. Nhìn Trình Xảo khó chịu vặn vẹo, hắn không nhịn được làm chuyện bản thân muốn làm nhất.

Phải biết rằng, cô gái nhỏ sạch sẽ trắng trẻo này vừa tới thôn Hướng Dương đã đi thẳng vào lòng hắn.

“Nhị Lưu Tử, Trình Xảo đâu?”

Lần này, người mở miệng là trưởng thôn. Trưởng thôn đang định tắm rửa một cái rồi đi ngủ, lại bị thanh niên tri thức gõ cửa, nói Trình Xảo đã bị Nhị Lưu Tử dẫn đi, tới hiện tại còn chưa về, nhờ trưởng thôn dẫn người đi tìm giúp.

Lúc đó trưởng thôn cũng vội, mấy thanh niên tri thức này toàn là người từ thành thị xa xôi tới chỗ nông thôn bọn họ kiến thiết, nếu xảy ra chuyện ở thôn bọn họ, ngày tháng làm trưởng thôn là hắn ta cũng kết thúc tại đây.

Thế là hắn ta vội vã triệu tập người trong thôn, dưới sự dẫn dắt của Hứa Lai Đệ đi tới rừng ngô. Quả nhiên thấy được Nhị Lưu Tử ở đây.



Nhị Lưu Tử hái một cọng cỏ ra đặt trong miệng cắn cắn, mắt thấy trưởng thôn sắp nổi giận, hắn mới thong thả mở miệng nói:

“Sao tôi biết được? Cô ta dẫn người qua đây, chẳng phải cô ta càng rõ ràng hơn sao?”

Trưởng thôn nhìn về phía Hứa Lai Đệ, Hứa Lai Đệ gấp gáp, chỉ vào Nhị Lưu Tử kêu lên:

“Sao anh có thể không biết? Chắc chắn là anh đã giấu Trình Xảo đi rồi, mau thả người, nếu không tôi báo công an.”

Nhị Lưu Tử cười cười, cười tới hư hỏng xấu xa. Hắn nhìn trưởng thôn nói:

“Trưởng thôn, là nữ thanh niên tri thức kia kêu tôi chờ ở đây, nói gì mà muốn ước hẹn giai nhân. Tôi chờ tới bây giờ cũng không biết giai nhân đang ở đâu.”

Trưởng thôn nghi ngờ liếc Nhị Lưu Tử một cái, rồi lại đưa mắt nhìn Hứa Lai Đệ, trong lúc nhất thời hắn ta cũng không biết mình nên tin tưởng ai.

Thanh danh của Nhị Lưu Tử vẫn luôn không tốt, nhưng chỉ giới hạn ở ăn nhờ ở đậu, trộm dùng mánh lới gian manh chút thôi, tác phong vẫn tương đối đoan chính.

“Nhị Lưu Tử, dựa vào tướng mạo của mày, ai thèm ước hẹn giai nhân với mày?”

Có thôn dân không ưa Nhị Lưu Tử, thấy hắn không biết xấu hổ như vậy, không khỏi cười nhạo.