Chương 4.1: Hồi ức (1) - Lần đầu gặp mặt

Edit: Serein - Beta: Cam

Hải đảo tám năm trước.

Đầu tháng bảy, mặt trời chiếu tia nắng gay gắt trắng xóa cả mắt. Thành phố trên đảo này cả bốn mùa trong năm đều nắng nóng như vậy, trên đường có người người khoác lên mình bộ áo tắm, bên cạnh là những tiểu thương phe phẩy chiếc quạt sen bán những trái dừa tươi mát. Loan Yên đội chiếc mũ cỏ thô sơ nhưng như vậy cũng không thể che đi dung mạo xinh đẹp của cô.

Xung quanh không ít người để ý cô gái xinh đẹp đến từ ngoại thành này, Loan Yên hồn nhiên không phát giác ra mà hết sức chuyên tâm đếm từng ngôi nhà.

Mười năm trước, khu vực này chỉ có những căn nhà đơn sơ hồi còn nhỏ Loan Yên vẫn thường chơi đùa ở đây. Sau này, những khu dân cư cao tầng được xây dựng lên, sau gần mười năm những tòa nhà đã sớm xuống cấp. Loan Yên đếm từng bảng số phòng đã phai màu theo thời gian tìm được căn nhà cho thuê của mình cô liền vội vã nhắn tin cho người chủ để hẹn gặp.

Dưới tòa nhà một người đàn ông đã đứng đó đợi sẵn, anh mặc chiếc áo phông màu đen, tóc cắt ngắn, anh cúi đầu không thấy được khuôn mặt, miệng ngậm một điếu thuốc, ánh sáng cam đỏ nhấp nháy liên tục làn khói bạc từ từ thoát ra bay vào không trung , anh sở hữu một chiều cao vượt trội mà kể cả khi cúi đầu cũng có thể nhận thấy được.

Loan Yên đi đến chỗ anh ta và lịch sự chào hỏi

"Xin chào, anh là người cho thuê phòng ở đây ạ? "

Lục Thịnh nghe giọng nữ này lông mày khẽ nhíu lại, ngay cả giọng nói của cô cũng dễ nhận biết, thanh âm nghe rất hay, nghe một lần liền khắc sâu vào trí nhớ.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, cô gái trước mắt mặc chiếc váy liền trắng phô ra chiếc eo thon gọn gàng, ngực đầy đặn, điều khiến cho ngoại hình của cô nổi bật hơn cả là khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm khí chất bất phàm, trên khuôn mặt còn mang chút dáng vẻ ngây thơ, đem vẻ xinh đẹp của cô càng thêm phần non nớt.

Hai con mắt chạm nhau, trong phút chốc Loan Yên ngây ngẩn cả người.

Người đàn ông này trẻ hơn nhiều so với những gì cô tưởng, anh ta rõ ràng rất anh tuấn, dù xét về từng ngũ quan hay tổng thể cùng đều rất đẹp. Mang theo nét tinh xảo nhưng không thiếu phần nam tính, đường nét sâu rõ ràng, xương chân mày và sóng mũi cao, mắt phượng hơi nhếch lên nhìn vào liền thấy có chút lưu manh cảm giác áp bức mạnh mẽ nhưng Loan Yên lại thấy anh ta là người rất chân thành.

Đối diện cô gái xinh đẹp trước mắt biểu tình anh vẫn như cũ, anh dập tắt điện thoại bình tĩnh nói.

"Tôi không cho nữ thuê nhà, tôi nhớ mình đã viết rất rõ ràng."

Đúng vậy rất rõ ràng, Loan Yên gửi tin nhắn không hề tiết lộ cô là nữ.

Loan Yên vội vàng nói: "Tôi sẽ không làm hỏng bất kỳ thứ gì của anh, đảm bảo sẽ là một khách thuê nhà tốt, Hãy cho tôi thuê đi, trong khu vực này chỉ có mỗi chỗ anh cho thuê nhà, tôi có thể trả gấp đôi hoặc thậm chí gấp ba tiền thuê..."

Lục Thịnh ngay lập tức biết cô nàng là tiểu thư nhà giàu, chiếc váy của cô vô cùng đắt tiền, cho dù không trong gia đình giàu cô cũng thuộc dạng được nuông chiều từ bé, hơn nữa tuyệt đối là trẻ vị thành niên, việc để cô ở lại có thể gây ra rất nhiều rắc rối, dù cho nội tâm anh vẫn rất muốn cho cô ấy thuê nhưng lý trí nói cho anh biết không thể làm điều đó.

"Ở cùng một chỗ với tôi không sợ sao?" Lục Thịnh nói.

Việc thuê ở đây có nghĩa là phải sống chung với một người đàn ông.

Loan Yên do dự trong hai giây, Lục Thịnh cũng quay người chuẩn bị bỏ đi, Loan Yên sốt ruột nắm lấy tà áo của anh ta năn nỉ.

"Tôi không sợ gì đâu! Xin anh cho tôi thuê nhà ở đây, tôi thực sự không có nơi để ở ..."

Lục Thịnh quay đầu, nhìn những ngón tay thon dài mềm mại đang nắm lấy vạt áo của mình, móng tay trắng ngần phủ một lớp sơn hồng nhạt. Nhìn thấy đôi mắt to tròn trong suốt của cô anh cảm thấy giống như con cún nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng phảng phất như thể nếu nếu bỏ mặc cô thì chính là tội ác.

Lục Thịnh bỗng nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô, không hiểu sao lại có chút mềm lòng theo bản năng rủa to một tiếng.

"Mẹ kiếp!"

Loan Yên giật mình rút tay về còn cho là mình đã chọc giận hắn.

Lục Thịnh nhấp nháy môi nhẹ nhàng nói "Không phải chửi em, đi thôi"

Đây xem như là đã đồng ý cho cô thuê nhà ở đây.

Loan Yên rất vui mừng kéo vali cùng anh bước vào nhà.

Lục Thịnh nghĩ ra điều gì đó quay đầu lại, mũi của Loan Yên suýt chút nữa đã va vào lưng anh ta. Cô không thấp, nhưng Lục Thịnh có lẽ cao gần 1,9m đôi chân của anh rất dài.

Anh ta lấy ra thẻ căn cước từ trong ví tiền đưa cho cô, nói: "Bên kia đường là đồn cảnh sát."

Loan Nhiên thấy rằng anh tên Lục Thịnh, lớn hơn cô 2 tuổi.

Trực giác cho cô biết người đàn ông trước mặt này không phải là người xấu, cô cũng cho anh xem thẻ căn cước của mình. Lục Thịnh xem xong nhếch môi một chút, cô bé này quả thật là chưa thành niên, xem xong anh đưa lại cho cô sau đó dẫn cô tiếp tục lên lầu.

Loan Yên khó khăn kéo một chiếc vali lớn đi theo lối cầu thang kiểu cũ, không có thang máy, hành lang thì chật hẹp, cô nặng nề kéo chiếc vali đi theo sau anh.

Lục Thăng không nói lời nào, anh ta lấy chiếc vali trong tay cô, chậm rãi bước chân trên cầu thang đảm bảo rằng cô có thể theo kịp bước chân của mình, tay anh cầm chiếc vali bước chân nhẹ nhưkhông.

Cô đi chậm lại ánh mắt rơi trên cánh tay anh, cánh tay nhiều năm phơi dưới ánh mặt trời mang theo một màu vàng đồng, cơ bắp bởi vì dùng sức mà nổi lên gân xanh phảng phất mùi vị của nam tính đầy gợi cảm.

Khuôn mặt Loan Yên bất giác đỏ ửng, nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn anh..."

Lục Thịnh nhìn thoáng qua gương mặt ửng hồng của cô, bên tai bỗng trở nên căng thẳng cả người dần nóng lên, hiếm khi anh có lúc lúng túng không nói ra lời đành "Ừm" một tiếng đáp lại.

Lên đến tầng ba Lục Thịnh đẩy cửa dẫn cô vào phòng.

Loan Yên nhìn quanh một vòng, căn phòng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ, quần áo cũng được xếp ngay ngắn, căn nhà cũng lớn hơn so với tưởng tượng, có ba phòng ngủ một phòng khách, theo lý mà nói đây là kích thước của căn nhà gia đình.

"Đây là phòng của em."