Chương 11.2: Hồi ức (16) - Món bánh dừa ngon nhất

Edit: Serein - Beta: Cam

Anh từ nhỏ đã bị mẹ ép học vẽ tranh, anh vốn không thích nhưng anh lại có thiên phú trong mảng này, trong thế giới của người họa sĩ một bức tranh có thể tiết lộ nội tâm sâu bên trong của họ, tình cảm là điều hỗ trợ thiết yếu, núi là núi, biển là biển, một bức tranh có hồn hay không phục thuộc vào con người trong tranh, vì vậy Lục Thịnh không biết vẽ người, anh chỉ biết vẽ con vật, thực vật và phong cảnh.

Là vì cô đối với việc anh việc vẽ tranh mới có hứng thú.

Chỉ cần cô luôn vui vẻ như lúc này là được.

Loan Yên cao hứng thu dọn bát đũa tự nguyện đảm nhận việc rửa bát, đứng bên bồn nước một bên vừa rửa vừa quan sát Lục Thịnh chuẩn bị nguyên liệu, nước dừa trắng và sữa được kết hợp lại trong nồi đang sôi, mùi thơm ngọt và hương vị đặc trưng của dừa lan tỏa trong không khí.

Ánh mắt thèm thuồng quá nhiệt tình, Lục Thịnh nhìn về phía Loan Yên, nói: "Lại đây, anh dạy em làm bánh dừa."

Loan Yên đến bên cạnh anh, không gian bếp khá nhỏ, hai người đứng có chút chật chội, Lục Thịnh đưa đũa trong tay cho cô, anh lùi về phía sau lưng như là từ phía sau ôm lấy cô, hơi thở của anh vây lấy cô, mạnh mẽ và bình thản vây quanh cô.

Bàn tay lớn của anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hướng dẫn cô khuấy đều nước dừa trong nồi, tay của cô khá lạnh còn lòng bàn tay anh lại nóng rực, một người cần sự mát lạnh để trấn tĩnh, một người cần cái nóng để sưởi ấm, như hai thái cực trái dấu hút lấy nhau, khao khát nhiệt độ của đối phương hòa quyện, quấn quýt với nhau để chia sẻ nhiệt độ cho nhau.

Trái tim Loan Yên đập nhanh, từ trước đến nay chỉ có Lục Thịnh mang lại cho cô cảm giác như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của người đàn ông đằng sau.

Lục Thịnh kiềm chế và thả ra bàn tay, nói: "Em khuấy theo chiều kim đồng hồ."

Loan Yên quay đầu lại, trong đôi mắt cô lấp lánh dãi ngân hàng phản chiếu gương mặt của Lục Thịnh, cô nhíu mày nhìn chằm chằm anh.

Hai người đối mặt nhau không ai mở lời nhưng trong ánh mắt đã đem những lời cần nói hiện rõ, dù biết rõ tình cảm của đối phương cũng hiểu rõ tình cảm của chính mình, nhưng giữa bọn họ vẫn có khoảng cách, khoảng các quá xa vĩnh viễn không thể vượt qua, đứng đối diện hai đầu đại dương trước mặt là biển sâu chỉ cần tiến một bước liền nuốt chửng.

Đứng trước Loan Yên Lục Thịnh đầu hàng, anh khuất phục với trái tim mình, nắm chặt tay Loan Yên cùng nhau khuấy.

Loan Yên vui sướиɠ mà nhỏ giọng cười nói: "Lục Thịnh, tự mình làm bánh dừa đối với em là món ăn ngon nhất"

"Làm xong sẽ biết." Lục Thịnh cũng cong môi cười dáng vẻ vừa lưu manh lại vừa ôn nhu.

"Chắc chắn là vậy." Loan Yên nói một cách quả quyết.

Nhìn từ xa hai người trông như dựa sát vào nhau triền miên âu yếm, quấn quýt như một cặp tình nhân đang yêu nhau khó mà chia cắt, trong lòng họ lại biết rõ rằng bọn họ sẽ rời xa thế giới của nhau, thời gian không có khả năng dừng lại, dù muốn hay không thời gian vẫn sẽ trôi qua.

Món bánh dừa này được hai người cùng nhau hoàn thành, theo yêu cầu của Loan Yên, Lục Thịnh đã cho thêm rất nhiều đường kết quả là nó được hấp ra thành phẩm rất đẹp mắt, màu sắc trắng mịn, mềm mại và có độ đàn hồi, tỏa ra mùi hương của dừa và sữa ngọt ngào sự cám dỗ ngọt ngào này rất giống cô.

Loan Yên thử một miếng, quả thật ngon như những gì cô nghĩ, đây là món bánh dừa ngon nhất cô từng ăn.

Từ khi bà ngoại qua đời, không ai dành thời gian và công sức để làm một món đồ gì đó cho cô nữa. Không phải do bảo mẫu làm, cũng không phải vì lấy lòng cô mà chỉ đơn giản là do sự yêu thương và nuông chiều cô, để cho cô được những điều mà cô thích.

Cô đưa bánh dừa vào miệng Lục Thịnh, anh ăn một miếng nhỏ: "Ngọt phát ngán."

"Ngọt vậy không ngon sao?"

Lục Thịnh nhíu mày, trong mắt chứa đầy tình yêu, phụ họa nói: "Rất ngon."

Loan Yên ăn từng miếng nhỏ nhìn Lục Thịnh lau chùi bếp, giọng nói nhỏ nhẹ không thể nghe rõ: "Lục Thịnh, em sẽ nhớ kỹ món bánh dừa này, món bánh dừa mà anh đã làm cho em, rất ngon."

Lục Thịnh nghe thấy, anh dừng lại một chút rất nhanh trở lại bình thường: "Phần còn lại, chúng ta sẽ ăn vào ngày mai, bạn nhỏ nên đi ngủ sớm."

Cô đã lâu rồi không ai gọi cô là "bạn nhỏ"

Loan Yên rõ ràng biết đó không phải bảo cô trẻ con, cô cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm của Lục Thịnh đối với mình.

Anh ấy vẫn phải đến bệnh viện, Loan Yên ngoan ngoãn gật đầu, quay lưng rời khỏi nhà bếp, đột nhiên dừng bước, quay lại nói: "Lục Thịnh, ngày mai thời tiết trên hòn đảo sẽ tốt phải không?"

Lục Thịnh thấp giọng trả lời: "Đúng vậy."

Loan Yên ngọt ngào cười nói: "Chúc ngủ ngon, Lục Thịnh."

"Ngủ ngon."

Lục Thịnh nhìn theo bóng lưng cô quay về phòng.

Lục Thịnh quả thật rất tham lam, anh khao vọng sự ấm áp từ cô đồng thời cũng hiểu rõ anh không thể giữ cô ấy lại.

Dù cho sớm hay muộn cô cũng sẽ rời đi, anh cũng sẽ phải nói với cô lời tạm biệt đẹp nhất, tựa như bây giờ nhìn cô rời khỏi hòn đảo.