Chương 21
“Cảm ơn, cảm ơn Bạch thúc thúc…”
Ngày đó, sau khi được Hứa Hạo Nhiên dạy bảo cho một trận, Triệu Tịch dù có muốn làm con rùa rút đầu vào trong chăn ăn năn hối hận giống như mọi năm, cũng không khỏi vực dậy tinh thần chuẩn bị một chút gì đó cho con trai.
Năm năm, từ lúc Triệu Đông Đông sinh ra đến nay, cậu và con trai đều chưa từng tổ chức sinh nhật.
Ngày mùng 8 tháng 10, là ngày Đông Đông ra đời, cũng là ngày giỗ của người đã dưỡng dục cậu lớn khôn.
Triệu Tịch làm con rùa năm năm, ngày qua ngày, cậu đều kéo căng toàn bộ thần kinh để tập trung làm việc, rồi thỉnh thoảng sẽ bỏ mặc bản thân để thư giản vài hôm.
Nhưng cậu đã quên mất, quên rằng cậu đã làm cha, làm gì có thời gian để thả lỏng…dù cho chỉ là một ngày.
Cậu chưa bao giờ biết con trai đối với ngày sinh nhật lại có chấp niệm lớn đến như vậy. Cho đến lúc sau khi Hứa Hạo Nhiên rời đi, rồi Bạch Vũ Hàng gọi điện thoại đến, cậu bấy giờ mới biết con trai đã khóc nghẹn ngào đến vậy khi nói về sinh nhật với hai người họ.
Cậu không khỏi kiểm điểm lại cách giáo dục của bản thân mình trong những năm qua có phải là đã sai rồi, có phải đã quá hà khắc với bé con!?
Đông Đông của cậu tuy còn rất nhỏ, nhưng so với những bạn bè cùng trang lứa đều hiểu chuyện hơn rất nhiều, đây cũng là điều khiến cậu vẫn luôn an tâm.
Cậu cho là, cho là dù con trai có không hiểu, vẫn sẽ như thường lệ đồng tình với cậu.
Nhưng dù sao bé vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi…
Triệu Tịch hít hít mũi nhìn album ảnh trong tay. Album không lớn lắm, chỉ to bằng một bàn tay, nhưng lại chứa đầy những vui sướиɠ và đau buồn của cuộc đời cậu.
Thân nhân của cậu….Người yêu của cậu….
Đến đầu tháng mười, Triệu Tịch đã sớm đổi ca làm cùng đồng nghiệp trong siêu thị, cũng chuẩn bị thức ăn cùng bánh gatô từ trước, thậm chí còn trang trí phòng khách thêm ấm áp một chút. Mặc dù nhìn cũng chẳng ra ngô ra khoai gì, thế nhưng bé con lại cực kì vui sướиɠ.
Thần sắc của Triệu Tịch hôm nay không được tốt cho lắm, còn có chút hơi uể oải. Mặc dù biết phải mang đến cho con trai một ngày sinh nhật thật tuyệt vời, nhưng cậu vẫn không thể nào khơi dậy được tinh thần, cùng con trai hân hoan bày biện cho buổi tiệc .
Triệu Đông Đông ở bên cạnh cậu không ngừng nhảy tới nhảy lui, reo hò: “Ba ba, tối nay con có thể ước nguyện không?”
Tay đang lặt rau của Triệu Tịch không khỏi ngừng lại, nhìn bé gật gật đầu, “Có thể.”
“A a, vậy con có thể thổi nến không?” Bé từng thấy điều này trên ti vi rồi nha!
Triệu Tịch tiếp tục gật đầu, Triệu Đông Đông càng thêm sung sướиɠ, cả ngày trời đều không ngừng lẩm bẩm buổi tối mau đến nhanh một chút.
Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng định thuê một phòng trong nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho bé, rồi mời một vài người thân cùng bạn bè đến chung vui, hoặc là bày một vài bàn tiệc tại nhà bọn họ, tới lúc đó còn có thể mời thêm một vài người bạn của Đông Đông tại nhà trẻ. Triệu Tịch không yên lòng lắng nghe kế hoạch của bọn họ, cuối cùng vẫn là quyết định tùy tiện làm một bữa tiệc nhỏ tại nhà cậu là được rồi.
Tuy chỉ là một bữa tiệc nhỏ, nhưng vẫn làm cho bé con cao hứng vô cùng. Thức ăn đã được Triệu Tịch mua sẵn vào mấy ngày trước, đến hơn bảy giờ tối, thấy mọi thứ đã chuẩn bị gần xong, cậu liền cầm lấy vòi nước rữa lại bát đĩa cho sạch.
Chuông cửa vang lên, Triệu Đông Đông hét lên một tiếng, chạy tới mở cửa.
“A a a! Lục ca ca! Con gấu bự quá đi!”
Triệu Đông Đông vừa hưng phấn vừa tò mò hô to. Triệu Tịch từ trong phòng bếp nhô đầu ra, Lục Thanh Hoa cùng Phương Tần đang từ cửa đi vào, phía sau còn có Triệu Đông Đông đang ôm một con gấu bông bự màu nâu so với bé còn cao hơn nữa cái đầu.
Bé chưa bao giờ được tặng một món đồ chơi đẹp như vậy, bé thật vui vẻ quá đi!
Lục Thanh Hoa đắc ý hướng người bên cạnh bắn cái nháy mắt, “Thế nào? Đã nói là nhóc con sẽ thích mà, há há há!”
Phương Tần bất đắc dĩ lắc đầu, không thèm để ý tới y, đưa cho Triệu Đông Đông một hộp quà nhỏ.
Triệu Đông Đông đang bận ôm gấu bông khổng lồ của bé, không cách nào có thể đưa tay ra nhận quà, bé tuy chưa biết mặt Phương Tần, nhưng mà bé cảm thấy vị thúc thúc này có một nụ cười rất hiền hòa, bé suy nghĩ một chút, đem gấu bự để lên ghế sô pha, rồi dè dặt đưa hai tay ra đón.
Phương Tần nở nụ cười, “Thật là một đứa bé lễ phép.”
Triệu Đông Đông đạt được khích lệ, đôi mắt liền cười đến cong cong, véo von nói: “Cảm ơn chú ạ!”
“Không cần cảm ơn, ” Phương Tần xoa xoa đầu bé, “Không mở ra nhìn sao?”
Triệu Đông Đông chưa bao giờ nhận được sự đãi ngộ như vậy, liên tiếp có hai vị thúc thúc tặng quà cho bé, Đông Đông quả thực có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), đưa mắt hướng về phía nhà bếp, Triệu Tịch nhìn bé cười cười khích lệ.
Đạt được sự đồng ý của ba ba, bé mất công tốn sức một phen mở ra giấy gói, sau khi thấy được đồ vật bên trong, hai mắt của bé lập tức trợn tròn.
Triệu Tịch nhìn thấy con trai sững sờ, vội vàng chà xát tay đi ra, vừa nhìn tới món quà trong hộp, cậu cũng ngây ngẩn cả người.
“Ông chủ, chuyện này…”
Triệu Tịch nhận ra đây là bút học tiếng Anh đang rất hút hàng trên thị trường, Đông Đông mới năm tuổi có lẽ không biết rõ, nhưng cậu biết giá tiền của món quà này hiện bằng cả mấy tháng lương của cậu.
Triệu Tịch có chút lúng túng, đứng ngây người tại chỗ.
Triệu Đông Đông vẫn chưa hiểu rõ phép tắc, vừa thấy ba ba sốt ruột, bé cũng bối rối theo, hai tay giơ lêи đỉиɦ đầu đưa lại quà cho Phương Tần, “Chú ơi, con không cần.”
Phương Tần đen mặt, há hốc mồm.
Lục Thanh Hoa ở bên cạnh mỉa mai cười, “Nè nè, em đã nói trước rồi, nhóc con sẽ không thích cái này đâu! Ha ha!”
Sắc mặt Phương Tần nay lại càng đen thêm một tầng, lạnh lùng liếc mắt nhìn y.
Lục Thanh Hoa ngượng ngùng ngưng cười, hơi cúi người đem quà đặt lại trong tay bé, tận tình khuyên nhủ, “Ai, cục cưng Đông Đông, quà sinh nhật nhận rồi không thể trả lại. Việc này là do Phương thúc thúc chưa có kinh nghiệm mua quà, em thông cảm cho thúc thúc nha?”
Triệu Tịch đỡ trán. Triệu Đông Đông chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Thúc thúc không biết mua gì sao?”
Phương Tần đã khôi phục dáng dấp thong dong bình tĩnh thường ngày, nghe thấy bé nói thế liền khẽ mỉm cười, ôn hòa nói: “Ừ, chú không biết, Đông Đông bỏ qua cho chú lần này nha?”
Triệu Đông Đông siết chặt hộp quà, kiên định gật gật đầu.
Phương Tần nở nụ cười, Lục Thanh Hoa vừa nắm lấy người kế bên nghênh ngang đi vào bên trong vừa cau mày: “Triệu ca, chổ này sao nhỏ dữ vậy? Lát nữa không biết mọi người có đủ chổ để ngồi không?”
“A?” Triệu Tịch không rõ vì sao.
Lục Thanh Hoa “chà chà” hai tiếng, lắc lắc đầu nhìn chung quanh một lần, sau đó lôi kéo Phương Tần ngồi lên ghế salông, cầm lấy quả táo trên bàn, bắt đầu gặm.
Triệu Đông Đông hưng phấn ôm quà đi vào phòng ngủ nghiên cứu nghiên cứu, Triệu Tịch nhìn hai vị khách tự tung tự tác như chủ nhà trước mặt, cuối cùng không nói gì, quay trở lại phòng bếp.
Một lát sau, chuông cửa lại vang lên, không đợi Triệu Tịch phản ứng, Triệu Đông Đông đã “bạch bạch bạch” xông ra từ trong phòng hô to “Để con để con” rồi vội vàng đi mở cửa.
Hứa Hạo Nhiên lộ ra một khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời, lôi kéo Bạch Vũ Hàng sắc mặt có chút tái nhợt đi vào.
“Đông Đông, bảo bối nhi cúa chú, chúc con sinh nhật vui vẻ nha. Đến đây, thân thân Hứa thúc thúc cái coi nà!”
Triệu Đông Đông thuận theo nhào tới hôn một cái, sau đó tha thiết mong chờ nhìn hắn.
Hứa Hạo Nhiên giả vờ chọc nhóc, khổ não nói: “Làm sao bây giờ, chú quên mang quà theo mất rồi.”
Triệu Đông Đông ngốc lăng “A” một tiếng, ánh mắt buồn bả hạ xuống.
Bạch Vũ Hàng nện cho hắn một cú, cầm theo bánh kem mừng sinh nhật đi vào, ngoắc ngoắc tay, “Lại đây, thúc thúc tặng quà cho con.”
Đôi mắt của Triệu Đông Đông lập tức sáng lên, nhanh chóng chạy tới. Khuôn mặt băng lãnh cứng nhắc xưa nay của Bạch Vũ Hàng tựa hồ cũng nhu hòa hơn rất nhiều, trong đôi mắt tất cả đều là ý cười, y còn tự mình mở hộp quà ra cho bé xem.
“A a a a a a a a!” Triệu Đông Đông phun ra một trận tiếng la kinh thiên động địa.
Triệu Tịch sợ đến suýt chút nữa đã ném rớt đĩa thức ăn xuống đất, hỏa cấp hỏa liệu chạy ra(hỏa cấp hỏa liệu=vô cùng lo lắng), chỉ thấy thằng con nhà mình đang trưng ra bộ mặt ngốc nghếch vây quanh Bạch Vũ Hàng, nếu như phía sau có thêm một cái đuôi thì nhóc con bây giờ sẽ trông chẳng khác nào một chú cún Nhật đang vẫy đuôi vui mừng.
Cún con Triệu Đông Đông hưng phấn đến nổi nói không lưu loát, liên tiếp kêu “Bạch thúc thúc” “Bạch thúc thúc” .
Bạch Vũ Hàng với tâm tình đang cực kì tốt, đem giày patin lấy ra khỏi hộp, đặt vào trong ngực của Đông Đông, xoa nắn mặt của bé, “Nếu như con muốn, thúc thúc có thể dạy cho con.”
Giày có chút hơi nặng, toàn thân màu đen, trong khi phần thân giầy ở hai bên và bánh xe thì có màu đỏ tươi sáng, thoạt nhìn trông cực kì có phong cách.
Triệu Đông Đông ôm giầy, đôi mắt chậm rãi đong đầy nước, từng chút từng chút nói: “Cảm ơn, cảm ơn Bạch thúc thúc…”
Viền mắt Bạch Vũ Hàng cũng đỏ lên, Triệu Tịch trốn tránh quay trở lại nhà bếp, vuốt vuốt mắt, tiếp tục chuẩn bị thức ăn trong tâm trí hỗn loạn.
Hứa Hạo Nhiên không vui, cũng không lo đến việc có bị gọi là thừa nước đυ.c thả câu hay không, hắn nhanh chóng lôi trái bóng rổ sau lưng ra đặt trên ngón tay, khoái trá xoay tròn, “Đông Đông của tui lớn lên sẽ là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể chơi mấy trò của đàn bà con gái như vậy, chi bằng để hôm khác Thiên thúc thúc dạy con chơi bóng rổ nhé!?”
Kể cả Bạch Vũ Hàng cùng hai người đang ngồi trên ghế sô pha đều đồng thời đen mặt. Hứa Hạo Nhiên lại cố tình như không nhận ra mà nói tiếp, “Chậc! Cũng chỉ có một lão công tài ba như tui mới có thể đưa đến một lễ vật cũng ‘công’ như thế này! Ui da, ui da!!!!”
Hai hàng lông mày của Bạch Vũ Hàng đều dựng hết lên, không chút thương tình đạp thẳng vào mông cái tên ba xạo trước mặt hai phát.
Hứa Hạo Nhiên bị đạp cho lảo đảo một phen, suýt chút là nằm bẹp ra đo sàn. Triệu Đông Đông với đôi mắt đỏ hoe cười khúc khích, vai nhỏ run lên run lên, vui vẻ đến ngưng khóc.
Hứa Hạo Nhiên bất mãn đứng thẳng người, sờ mũi một cái, “Thôi, để anh vào nhà bếp giúp Tiểu Tịch một tay.” Bạch Vũ Hàng nhướng mày ra hiệu cút nhanh lên!!
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên ôm chầm lấy người yêu hung hăng hôn hai cái rồi mới buông tay.
Triệu Đông Đông trợn tròn mắt, tò mò nhìn hai người bọn họ, Bạch Vũ Hàng tức giận không thôi, tưởng chừng như muốn giận điên lên. Hứa Hạo Nhiên liếʍ liếʍ môi, huýt sáo đi vào phòng bếp.
Phương Tần vẫn bình tĩnh xem ti vi. Lục Thanh Hoa thì ước ao hề hề nhìn bọn họ, ánh mắt hết một lượt lại một lượt nhìn sang người ngồi bên cạnh.